Vừa nãy chỉ lo cãi nhau với Bộc Tấn, lúc này ông Trình mới nhớ ra Tiểu Lý tới. Thấy ông Trình cuối cùng cũng có thời gian, Tiểu Lý cầm tài liệu lấy ra đưa cho ông: “Chú, đều ở đây, cháu cũng chưa mở ra xem đâu.”
Ông Trình cầm tài liệu hai tay: “Cám ơn cậu, Tiểu Lý, làm phiền cậu quá!”
Tiểu Lý khoát tay: “Chú, chú đừng khách sáo, chẳng qua là chuyện nhỏ ấy mà.”
Bác sĩ Phương nhìn đồng hồ, ông Trình liền khách sáo mời Tiểu Lý: “ Tiểu Lý, cậu vào chơi một lát, tôi ra ngoài có chút việc.”
“Chú, chú cứ đi đi. Cháu vào thăm Tổng giám sát Trình rồi đi luôn ạ.”
Ông Trình tâm tình phức tạp nhìn Bộc Tấn, rồi lại nhìn về phía Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, chúng ta đi thôi.”
Phương Chi Viễn thoáng nhìn qua Bộc Tấn, Bộc Tấn mặc bộ quần áo thể thao đơn giản bình thường, tùy ý đứng trong phòng như vậy, trong nháy mắt, Phương Chi Viễn có một cảm giác kỳ quái, tựa như có loại nguy hiểm ẩn giấu đang từ từ tới gần.
Vừa muốn ra cửa lên xe, Phương Chi Viễn dường như vô ý hỏi: “Anh vừa nãy hình như nhìn quen quen, bình thường anh ấy là sống ở thành phố T hả chú?”
Ông Trình không muốn nói nhiều, nhưng lại ngại, vì gần đây cũng hay làm phiền Phương Chi Viễn, đành mở miệng: “Anh ta là bạn năm trước Mai Tây quen, mới gần đây lại liên hệ lại, chú cũng không rõ gần đây anh ta sống ở đâu.”
Phương Chi Viễn là người thông minh, vừa nghe giọng của ông Trình, liền biết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485768/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.