Thời điểm bốn ngườira tay đánh nhau lộn xộn, Trình Mai Tây vốn đang ngủ thì bị tiếng ồn àocủa bốn người này đánh thức, cả người càng không ngừng run rẩy, nước mắt từ hai mắt nhắm chặt không ngừng trào ra, dùng sức cắn chặt hàm răngthậm chí đến nỗi phát ra âm thanh “ken két“.
Sau khi Lục Tử Khanh kéo bà Lục đi ra ngoài, Trình Mai Tây mở mắt, cố gắng đảo mắt tìm kiếmcha mẹ mình, thấy vết thương bà Trình chồng chất và ông Trình đau lòngmuốn chết, tim đau đớn như bị dao cắt, cha mẹ cực nhọc nuôi lớn mình,kết quả lại bởi vì chính mình không biết nhìn người, để cho bọn họ gặptổn thương ô nhục như vậy, Trình Mai Tây hận không thể tự tay giết chếtLục Tử Minh, kết thúc mọi chuyện.
Nhưng mà, Trình Mai Tây dốc sức cố gắng, cũng chỉ phát ra được vài âm thanh như muốn gào lên, ông bàTrình đang chìm trong đau xót thì nghe được Trình Mai Tây phát ra âmthanh cực kì khổ sở, vội chạy lại, bà Trình lau đi nước mắt trên mặt, an ủi Trình Mai Tây: “Tây Tây, con đừng buồn, mẹ không đau lòng, mẹ coinhư là bị chó cắn, bị mèo cào, mẹ chỉ cần con mau chóng khoẻ lại.”
Ông Trình cầm tay Trình Mai Tây: “Tây Tây, mặc kệ trong lòng nhiều khổ sở,cũng không cần để tâm những chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần con mạnh khỏe, chavà mẹ con chịu nhiều uất ức, nhiều đau khổ hơn nữa cũng cam tâm tìnhnguyện.”
Lời cha mẹ nói khiến Trình Mai Tây càng thêm đau lòng,nước mắt càng rơi thêm không cách nào kiềm chế được, ông bà Trình nắmchặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485746/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.