Ông Trình hết sức tự trách mình: “Mẹ nó à, là lỗi của tôi, tôi chưa nghĩ chu đáo, bà bảo làm sao bây giờ?”
“Không sao, Mai Tây ngoan ngoãn như thế, chắc chắn không trách ông đâu, lần sau ông nghiền viên thuốc thành bột nước, lại đút cho nó, đừng để nó không nuốt được.” Bà Trình vội vàng an ủi ông Trình.
“Vẫn là bà có cách, tôi sao không nghĩ ra nhỉ? Đúng là già rồi, đầu óc không dùng được rồi.” Ông Trình nói xong có chút thương cảm.
“Tôi không già, tôi còn trẻ, ông cũng không già, chúng ta còn phải chăm sóc con gái yêu. Ông đừng có mong dồn hết cho tôi.” Bà Trình cố tình làm ngược lại với ông Trình.
Ông Trình kiên định gật đầu, đưa tay vỗ vai bà Trình: “Tôi sẽ cùng với bà chăm sóc con gái, tận tới khi nó khỏe trở lại.”
Lục Tử Minh nghe ông bà Trình nói chuyện nhưng trong lòng dường như có ám chỉ, có chút đứng ngồi không yên, định đứng dậy ra ngoài: “Mọi người bận suốt, còn chưa ăn sáng phải không ạ? Con đi mua bữa sáng cho hai người.”
“Không cần con lo lắng, sáng sớm ba con đã mua đồ ăn sáng rồi. Mai Tây cũng ăn rồi, con ăn chưa, còn có bánh bao và sữa đậu nành chưa ăn, có muốn ăn gì không?” Bà Trình chỉ bữa sáng ở đầu giường.
Lục Tử Minh tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, hôm nay sáng sớm lại chạy tới bệnh viện, quả thực đói lắm rồi, đưa tay nhận lấy bánh bao bà Trình đưa vội vàng ăn.
Bà Trình đưa mắt nhìn dáng ăn của Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485724/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.