Sau khi Lục Tử Minh đi khỏi, bà Trình nhìn ông Trình: “Ông già, ông có cảm thấy Lục Tử Minh có chút là lạ không? Có cảm thấy Trương Bác Tùng với cái cô Cốc Thư Tuyết kia có vẻ không quen thuộc cho lắm, ở trên đường tôi hỏi Trương Bác Tùng cảm giác có vẻ trả lời trước sau bất nhất.”
“Thiếu kiên nhẫn như bà thế, làm sao tìm ra được sự thật? Bà cho dù có hoài nghi cái gì, cũng không thể nói hết ra, bà vừa nói ra, bọn họ sẽ có đề phòng, càng không biết được tình hình thật.” Ông Trình trách cứ bà Trình.
“Ông nói đúng, tôi vừa thấy hoài nghi liền không nhịn được hỏi, sớm biết thế đã chịu nhịn không hỏi, quan sát hành vi của chúng nó rồi.” bà Trình hết sức tự trách.
“Không sao. Bà cũng đừng quá tự trách mình, bác sĩ chẳng phải đã nói à? Chỉ cần ngày mai có kết quả kiểm tra, điều trị đúng bệnh cho Mai Tây, nó sẽ nhanh chóng khỏe lại, tới lúc đó tất cả sẽ điều tra ra manh mối.” Ông Trình an ủi bà Trình.
“Hôm nay dậy sớm, lại ầm ĩ cả ngày, bà mệt lắm rồi hả? Có đau lưng không?” Ông Trình ý bảo bà Trình ghé vào bên cạnh giường bệnh, đưa tay mát-xa phần lưng cho bà Trình.
Mới bóp được vài cái, bà Trình đã kêu lên: “Được rồi, được rồi, không bóp nữa, ông cũng mệt rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi một lát.”
“Lão già, đừng lo lắng. Chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, sẽ không dễ dàng ngã xuống, chúng ta chăm sóc tốt cho Mai Tây, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485720/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.