Bà Trình xoay ngườivặn hỏi Lục Tử Minh; “Con gái tôi hôm qua từ Trùng Khánh đi còn khỏemạnh, giờ còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ, sao lại thành ra thế này? Cậuđã làm gì con gái tôi?”
Ông Trình liếc mắt ngăn lại bàTrình: “ Mẹ nó, đừng vội truy cứu trách nhiệm, Tử Minh, Mai Tây thế này, mọi người sao không đưa nó đi bệnh viện? Còn để nó nằm nhà, cho dù thếnào, cũng phải đưa vào viện xem có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Trong điện thoại con cũng không dám nói rõ tình trạng của cô ấy, sợ bamẹ đi trên đường lo lắng gặp phải chuyện, con nghĩ trước báo cho mọingười lại đây, xem xem trước kia cô ấy có gặp tình trạng này hay chưa.”Lục Tử Minh ấp a ấp úng.
“Con gái tôi trước giờ đều chưatừng bị thế này, cậu đã làm gì con gái tôi vậy? Nó giờ không những không nói được, còn không động đậy được.Lục Tử Minh, cậu nói cho rõ ràng.”Bà Trình như phát điên một bên chạy tới, dùng sức nắm lấy vạt áo Lục TửMinh.
Lục Tử Minh đứng thắng mặc cho bà Trình lắc, tronglòng dâng lên cảm giác phản cảm mãnh liệt. Hai mẹ con nhà này cả cáchphát điên cũng giống nhau như vậy.
Ông Trình nhẹ nhàng đặtTrình Mai Tây lên giường, đắp chăn cho cô, đứng lên kéo bà Trình ra: “Mẹ nó, bà đừng kích động, bà động thủ với Lục Tử Minh làm gì, giờ congái còn nằm trên giường, bà lại có việc gì thì tôi biết làm sao, bà bình tĩnh, trước nghe Lục Tử Minh nói đi đã.”
Bà Trình khôngtình nguyện buông Lục Tử Minh ra, ông Trình đỡ bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485705/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.