Ba người cùng nhau ra cửa, Trình Mai Tây tay trái kéo mẹ, tay phải kéo ba, tựa như khi còn bé, khoảng thời gian mình ở cùng ba mẹ, chỉ là khi đó mình bé nhỏ, từng giây từng phút đều cần ba mẹ chăm sóc, hôm nay bọn họ đều già rồi, mình cũng đã trưởng thành, lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hầu hạ bọn họ, thời gian bên nhau như thế này có vẻ rất xa xỉ và ngắn ngủi.
Đi trên đường, thỉnh thoảng gặp phải vài người quen, vừa thấy Trình Mai Tây, sẽ có chút khó hiểu mà hỏi: “Mai Tây, thế nào chỉ một mình con về, con rể không có về cùng mừng lễ năm mới cùng cha mẹ!”
Hỏi càng nhiều hơn, Trình Mai Tây có chút phiền, nhưng lười phải trả lời, mẹ ôn hòa nhỏ nhẹ khuyên: “Những người này là chú thím nhìn con lớn lên, bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là nói nhiều thuận tiện hỏi thăm, cũng không để ý con trả lời như thế nào, con trả lời qua loa bọn họ một chút là được, không nên bày ra vẻ mặt mất hứng.”
Nghe lời của mẹ, Trình Mai Tây không phát cáu, nhưng trong nháy mắt tâm trạng đi dạo phố mắt giảm sút rất nhiều, vừa đúng lúc đi ngang qua một tiệm tạp hóa, thấy trong tiệm bày trứng gà, mẹ tìm kiếm lời nói trêu chọc Trình Mai Tây đang hứng khởi: “Con còn nhớ hay không khi con còn bé không thích nhất ăn lòng đỏ trứng, lại còn vì này có phạt yêu đó?”
Thấy mẹ vắt óc tìm cách dời đi sự chú ý của mình, Trình Mai Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485684/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.