Ba người cùng nhau ra cửa, Trình Mai Tây tay trái kéo mẹ, tay phải kéo ba, tựa như khi còn bé, khoảng thời gian mình ở cùng ba mẹ, chỉ là khi đó mình bé nhỏ, từng giây từng phút đều cần ba mẹ chăm sóc, hôm nay bọn họ đều già rồi, mình cũng đã trưởng thành, lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hầu hạ bọn họ, thời gian bên nhau như thế này có vẻ rất xa xỉ và ngắn ngủi. Đi trên đường, thỉnh thoảng gặp phải vài người quen, vừa thấy Trình Mai Tây, sẽ có chút khó hiểu mà hỏi: “Mai Tây, thế nào chỉ một mình con về, con rể không có về cùng mừng lễ năm mới cùng cha mẹ!” Hỏi càng nhiều hơn, Trình Mai Tây có chút phiền, nhưng lười phải trả lời, mẹ ôn hòa nhỏ nhẹ khuyên: “Những người này là chú thím nhìn con lớn lên, bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là nói nhiều thuận tiện hỏi thăm, cũng không để ý con trả lời như thế nào, con trả lời qua loa bọn họ một chút là được, không nên bày ra vẻ mặt mất hứng.” Nghe lời của mẹ, Trình Mai Tây không phát cáu, nhưng trong nháy mắt tâm trạng đi dạo phố mắt giảm sút rất nhiều, vừa đúng lúc đi ngang qua một tiệm tạp hóa, thấy trong tiệm bày trứng gà, mẹ tìm kiếm lời nói trêu chọc Trình Mai Tây đang hứng khởi: “Con còn nhớ hay không khi con còn bé không thích nhất ăn lòng đỏ trứng, lại còn vì này có phạt yêu đó?” Thấy mẹ vắt óc tìm cách dời đi sự chú ý của mình, Trình Mai Tây giả bộ dáng vẻ có chút ngạc nhiên: “Con không nhớ rõ, lúc con còn nhỏ không thích ăn lòng đỏ trứng gà sao? Con không nhớ rõ như thế, mẹ mau nói cho con nghe một chút!” Thấy cách của mình được như ý, mẹ vui mừng kể chuyện: “Thời điểm đó tất cả mọi người nghèo không có tiền, gà đẻ trứng cũng không nỡ ăn, có một lần con đến nhà bác hai, bác gái đã nấu hai quả trứng cho con ăn, hai chị em nhà bác hai cũng không có ăn, kết quả con không ăn lòng đỏ trứng gà, vừa sợ bác hai biết con kén ăn, liền lặng lẽ bỏ lòng đỏ trứng trên rễ cây lớn, sau khi biết chuyện hai chị của con đi tìm bác hai, kết quả con bị ba con phạt đọc thuộc lòng câu thơ ‘ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần’.” “Ha ha, quá nhiều niềm vui, không nhìn ra ba trừng phạt rất có sáng tạo, mau nói cho con biết, còn có chuyện gì?” Hứng thú của Trình Mai Tây lập tức được huy động rồi. “Thời thơ ấu con có nhiều chuyện như vậy lắm, có một lần nước sông dâng cao, con cùng người bạn nhỏ tay trong tay cùng nhau qua sông, không ngờ lại cùng tiểu Sa chơi lâu đài cát trên cồn nhỏ giữa sông, ba con đi đón con về, không chịu đánh con, mà cho con một quyển tự điển, yêu cầu con tìm ra tất cả các thành ngữ có thể khái quát hành động của con ở bên trong.” Mẹ thuộc như lòng bàn tay, ba ở một bên mỉm cười trầm ngâm. Trình Mai Tây cười lớn: “Ba, không nhìn ra, sao ba lại có tài đến thế, trừng phạt cũng khác với mọi người, sau đó con đã tìm ra những thành ngữ gì?” Ba có chút hài lòng: “Ba nhớ có ‘to gan lớn mật’, những thứ khác ba không nhớ rõ, kể từ lần trừng phạt đó trôi qua, con có thể tự sử dụng tự điển rồi, không biết chữ sẽ tự ôm ra tự điển ra tra.” “Ba, ba không phải là chuyên gia hiện đại đề xướng phương pháp giáo dục vui vẻ, đáng tiếc khi đó ba không tiến một bước nghiên cứu hình thành hệ thống, bằng không ba cũng có thể hình thành một loại phương pháp giáo dục, thật sự thật là đáng tiếc, ba mất đi cơ hội trở thành một chuyên gia giáo dục rồi !” Trình Mai Tây kêu lên. Ông Trình hiền lành nhìn Trình Mai Tây: “Tây Tây, ba đây cả đời, thành quả giáo dục lớn nhất, là có một cô con gái tốt như vậy, lấy bất cứ thứ gì tới đổi với ba, ba đều không chịu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]