Trình Mai Tây vĩnh viễn nhớ rõ tình cảnh buổi hoàng hôn ấy, Bộc Tấn cao hơn các cô nửa cái đầu, dịu dàng cúi đầu, phía sau anh ấy là ánh hoàng hôn vàng phía, màu vàng của trời chiều cho Bộc Tấn một vòng hào quang, mỗi một sợi lông tơ cũng lấp lánh phát sáng. Trong phút chốc Bộc Tấn như đang chiếu sáng sinh mệnh của Trình Mai Tây, có một số điều bất ngờ không giống nhau.
Tương đương trong thời gian Bộc Tấn thay quần áo, Lục Tử Khanh đã cho Trình Mai Tây một danh sách về Bộc Tấn, Bộc Tấn thích chơi bóng rỗ, Bộc Tấn thích chơi cờ vây, Bộc Tấn trước kia có một bạn gái thanh mai trúc mã đã xuất ngoại, cha mẹ Bộc Tấn đều ở nước Mĩ, nghỉ đông và nghỉ hè anh ấy thường đi nước Mĩ thăm người thân, cho nên giọng của anh ấy rất tốt.
Lục Tử Khanh thuộc như từng kẽ hở trong lòng bàn tay, Trình Mai Tây gấp gáp hỏi một câu: "Nếu anh ấy có bạn gái, cậu làm sao còn thích anh ấy!"
Lục Tử Khanh nhún nhún vai: "Anh ấy có bạn gái, vẫn chưa kết hôn, nếu như kết hôn còn có thể ly hôn mà? Chỉ cần anh ấy vẫn còn sống, tớ liền còn có cơ hội chứ sao! Hơn nữa, Bộc Tấn giống như nam thần vậy, nhiều người thích anh ấy, cũng không có khả năng mơ ước của mỗi người cũng sẽ trở thành hiện thực, nhưng là, mơ ước hay là muốn có nha, ngộ nhỡ thực hiện được!"
Đang nói, Bộc Tấn đã tới, áo sơ mi trắng giản dị và quần jean, lại toát ra một hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485673/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.