Thay quần áo xong, Trình Mai Tây ngồi xuống mép giường , Lục Tử Minh vội vàng để tay vòng lên vai Trình Mai Tây , ngồi xuống cạnh nói : " Cô ấy là học sinh của khoa anh , ngày đó đau dạ dày bị té xỉu, bác sĩ nói thân thể cần phải điều trị , mà ở trong ký túc xá không có ai chăm sóc , cho nên anh bảo cô ấy đến ở tạm hai ngày ."
Trình Mai Tây nói: "Kỳ quái, một nữ sinh ngã bệnh, đến nhà thầy giáo ở vài ngày? Sao không tới nhà cô giáo mà ở ?"
Lục Tử Minh cẩn thận trả lời : " Bên anh là viện Vật Lý ,làm gì có cô giáo , em cũng không phải không biết?"
Trình Mai Tây cười lạnh một tiếng: "Cũng phải , học viện các anh không có giáo viên nữ , mà học sinh nữ lại ít, khó được có một người thùy mị xinh đẹp như vậy , cũng sẽ coi làm bảo bối, bị bệnh một cái là mang về trong nhà ở . Tôi không tin hai người không có gì. Nếu như không có gì, tại sao cô ấy không tới nhà người khác ở mà lại đến nhà của anh ở?"
Lục Tử Minh nói: " Anh là người như thế nào, em còn không tin sao ?! Thật sự không có gì, thấy cô ấy bị bệnh không có người chăm sóc , anh nghĩ vợ anh là người hiền lành tốt bụng , nhất định sẽ đồng ý anh làm như thế . Vợ của những thầy giáo khác cũng không có hiền lành như em đâu !"
Trình Mai Tây cười lạnh một tiếng: "Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485636/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.