Tạ Thanh Trình đưa Hạ Dư tới quán bar nhạc Jazz ở khách sạn Hòa Bình.
Trong cuộc sống hơn ba mươi năm, anh chưa bao giờ chủ động đưa ai đi hẹn hò bao giờ, kể cả là kiểu trong sáng thế này, hôm nay là ngoại lệ.
Hạ Dư kinh ngạc nhìn anh gọi hai chai rượu vang, một vài món đồ nhắm, chờ sau khi phục vụ xác nhận thực đơn rời đi rồi, Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt hạnh mập mờ không rõ trong ánh nến của Hạ Dư.
“Nhìn anh làm gì.” Tạ Thanh Trình cởi một chiếc cúc áo sơ mi, dựa vào lưng ghế da.
Trong tiếng hát xa hoa trụy lạc lại kiều diễm, gương mặt đường nét rõ ràng, đẹp trai nghiêm túc của anh trông như thể không có gì là gần gũi với người khác hết cả.
Quán bar không cấm hút thuốc, Tạ Thanh Trình châm một điếu, gác tay lên bàn rượu gỗ của quán bar, ánh mắt càng lúc càng quyến rũ người ta nhìn Hạ Dư qua lớp khói, giọng trầm thấp nói: “Trên mặt anh có gì à?”
“Không có.” Hạ Dư bị thứ sức hút đáng chết của anh làm cho nhất thời đầu váng mắt hoa, “Nhưng không ngờ anh sẽ đưa em đến nơi này.”
Hiếm khi Tạ Thanh Trình nói đùa mấy câu ý tứ sâu xa: “Vài hôm nữa là em vào đại học rồi, trước ngày khai giảng thả lỏng một chút cũng là chuyện nên làm thôi.”
Nhóm nghệ sĩ nhạc Jazz chơi những bài tình ca đã ngân nga khắp bến Thượng Hải suốt bao thập kỉ, hơn mười năm trước, Hạ Dư từng một mình lắng nghe, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370761/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.