Mấy ngày đầu khi con trẻ đi xa quay về, cha mẹ hẳn sẽ nuông chiều yêu thương đến lạ. 
Vài ngày trước khi người yêu xa lâu ngày gặp lại, cũng sẽ nhún nhường dịu dàng hết lòng với đối phương. 
Nhưng trôi qua khoảng một tháng tiếp theo. 
Cho dù yêu đậm đậm thế nào vẫn dần để lộ tính tình vốn có, gà bay chó sủa, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, nhóc con về nhà bị cha mẹ đánh muốn gãy chân, gia đình hạnh phúc một ngày không quật nhau mấy lần thì chưa phải trọn vẹn. 
Ấy là cuộc sống. 
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư cũng chẳng ngoại lệ. 
Khó khăn lẫn đau thương họ trải qua nhiều hơn hẳn người thường, sự dịu dàng e dè lúc đoàn tụ cũng có thể duy trì được lâu hơn chút, cơ mà sức mạnh ấy cũng chẳng bền được mãi. 
Mà biểu hiện của lớp bảo vệ ấy biến mất, thể hiện cụ thể ở việc Tạ Thanh Trình lại bắt đầu thói quen cằn nhằn vốn có, cùng với việc Hạ Dư lại bắt đầu chơi đùa bên bờ cái chết bằng cách tìm đủ trò thú vị trong việc quan hệ rồi còn nóng lòng muốn thử. 
Cơ mà chuyện này cũng không phải việc gì xấu. 
Bởi vì chỉ có lúc vết thương thật sự đã lành, con người thoát khỏi đau thương, cuối cùng mới có thể vui cười tức giận mắng mỏ mà chẳng e dè điều gì. 
Sau khi hai người về nước, lần cãi vã đầu tiên nổ ra là bởi vì “chỗ ở”. 
“Bộ ấm chén này thì sao?” 
“Đẹp lắm.” 
“Thế còn bộ bát đĩa này?” 
“Cũng được.” 
“Em cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370753/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.