“Lách cách”. Hết thảy chuyển từ sáng qua tối, màn hình tắt, hình ảnh quay về tối đen. 
. 
Trước bàn làm việc, Hạ Dư gõ xong mấy chữ “Hết phim”, sau đó đứng dậy—— 
Cậu đi lên sân thượng, rút một điếu Marlboro ra, châm thuốc, rít một hơi, chậm rãi nhả một làn khói nhẹ. 
Đã hai năm trôi qua. 
Tạ Thanh Trình đã rời đi hai năm rồi. 
Tới giờ có đôi khi cậu vẫn cảm thấy chẳng chút chân thật, tựa như còn đang mơ một cơn ác mộng chưa tỉnh lại. Cậu vẫn sẽ nghe thấy Tạ Thanh Trình đang gọi cậu là nhóc quỷ. 
Nhưng cậu cũng đã hai mươi lăm rồi. 
Đã chẳng thể coi là nhóc quỷ được nữa. 
Chẳng có ai còn gọi cậu là nhóc quỷ hết cả. 
Hôm qua cậu gặp lại đội trưởng Trịnh trên đường. Lão Trịnh đã về hưu, lúc Hạ Dư gặp mặt, ông đang dẫn cháu trai đi trượt ván trong công viên. Lão Trịnh hỏi: “Cháu vẫn ổn chứ, giờ sao rồi?” 
Chẳng có gì là ổn hay không cả. Hai năm rồi. 
Tạ Tuyết vẫn có thể xốc lại tinh thần bước ra khỏi bóng tối của bi thương, dì Lê cũng dần không còn đau lòng nhiều nữa. 
Trần Mạn bị thương, tinh thần cũng bất ổn, được người nhà đưa sang châu Âu tĩnh dưỡng, về sau Hạ Dư vô tình thấy vòng bạn bè của Trần Mạn trên điện thoại Tạ Tuyết, Trần Mạn vượt qua nỗi bi thương cũng đã chụp một bức ảnh lúc tới bên bờ biển cho khuây khỏa, mang theo nụ cười nhàn nhạt. 
Người khác đều đã có thể bắt đầu lại lần nữa, chỉ có mỗi cậu là không thể. 
Nhưng cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370744/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.