Xung quanh rơi vào im lặng. 
Trịnh Kính Phong nhìn chằm chằm thi thể của Đoàn Văn, cổ họng khô khốc tựa như gió cát trên sa mạc rộng lớn: “… Kết thúc rồi.” 
Ông ngẩng đầu lên, gương mặt già nhuộm bẩn muốn nở một nụ cười. 
Nhưng nước mắt nóng bỏng lại tràn lên trước, chảy xuống gương mặt đầy nếp nhăn của ông… 
Kết thúc rồi nhỉ. 
Lần này đã kết thúc thật rồi. 
Đoàn Văn đã chết, ý thức Đoàn Thôi Trân tan biến, sau khi sóng não bà ta ngừng lại, van tổng năng lượng điều khiển hòn đảo này cũng sẽ tắt. 
Tất cả sẽ chìm xuống vực sâu, nên kết thúc cả rồi… 
Trịnh Kính Phong thở hắt một hơi, ngửa đầu lên mệt mỏi nhắm mắt lại, ông—— 
“Lão Trịnh, cẩn thận!!” 
Trịnh Kính Phong giật mình mở choàng mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tạ Thanh Trình bên cạnh nhào tới kéo mạnh qua, bảo vệ phía sau lưng. 
—— Là Hạ Dư!! 
Vậy mà Hạ Dư lại nhân lúc Trịnh Kính Phong thoáng lơ là, vung ngang lưỡi lê trong tay, thế như bão cuốn đánh về phía đội trưởng Trịnh! 
Cậu vẫn chưa hủy bỏ được khống chế… 
Giác quan của Tạ Thanh Trình rất nhạy bén, anh cảm nhận được sát khí tàn bạo sắc bén này nhanh nhạy hơn lão Trịnh nhiều, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã cản trước mặt Trịnh Kính Phong, anh đối diện với Hạ Dư đã đánh mất bản thân, cùng lúc lưỡi lê chém xuống, anh nâng tay lên chộp lấy súng! 
Khoảng cách này rất gần, cho dù hai mắt đã mù, với dị năng của bệnh nhân Ebola thần kinh chồng chất này, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370740/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.