Tối đen. 
Trước mắt là khoảng bóng tối vô tận chừng như chẳng thấy điểm cuối. 
Hai mắt Tạ Thanh Trình trống rỗng, Anthony đã lấy hai mắt anh đi thở hồng hộc, rời khỏi gian tù này tựa như chạy trốn. Ngay cả vết thương của anh mà Anthony cũng không dám xử lí, qua hơn mười phút, mới có bản sao Lư Ngọc Châu bước vào, thay băng sạch cho anh, thong thả, quấn băng vải trắng tuyết hết vòng này đến vòng khác. 
Vải trắng tinh quấn quanh, tóc mái rủ xuống, màu đỏ thẫm dần thấm ra ngoài. 
Đương nhiên là đau, nhưng mà cả đời này Tạ Thanh Trình đã chịu đựng rất nhiều khổ cực rồi, nỗi đau bị lấy mất hai mắt với anh mà nói cũng chẳng là gì. 
Người của Mandela có hơi an tâm về anh, Thương Long mù mắt mất vuốt thì có thể làm được gì chứ? 
Chẳng qua chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi. 
Lư Ngọc Châu nhân bản lại quay về, trong gian tù càng trở nên yên tĩnh hơn, tốc độ thời gian trôi qua càng khó nắm bắt. Hiện giờ tới sắc trời anh cũng không nhìn thấy nữa. 
Cái chớp mắt ấy, Tạ Thanh Trình cảm thấy bản thân cứ như một cỗ máy đang liên tục rơi rụng linh kiện, vốn dĩ vẫn còn hoạt động là vì muốn hoàn thành chuyện mình đang làm trước khi hoàn toàn báo hỏng. Dù sao về sau chỉ còn đêm đen vĩnh cửu, ngàn sao đã tàn, anh cũng sẽ rơi vào giấc ngủ sâu của cuộc đời. 
Anh không có thời gian rảnh để bi thương cho bản thân. 
Tạ Thanh Trình nâng tay chạm vào mí mắt mình, hiện giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370735/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.