Anh xoay người lại, đôi mắt vẫn hơi phiếm hồng liếc qua phía cảnh sát kia, nói ra từng chữ một, gọi tên của anh ta——
“Lý Vân?”
“…” Cảnh sát kia hơi khựng lại, mỉm cười, “Sao lại nhận ra thế.”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình liếc qua tay đối phương, cho dù rất nhanh, nhưng vị cảnh sát này vẫn nhạy bén nhận ra được.
“À…” Cảnh sát nhìn cổ tay mình, có hơi đăm chiêu.
Tạ Thanh Trình: “Tôi nghĩ là tôi không nhận sai đâu.”
Lý Vân im lặng mấy giây, rủ tay xuống, mỉm cười: “Đúng thế. Cậu không sai. Tôi không ngờ là cậu vẫn nhớ tôi đấy, Tạ Thanh Trình.”
Lý Vân, vốn là học trò của Tạ Bình.
Anh ta và anh trai của Trần Mạn – Trần Lê Sinh tốt nghiệp trường cảnh sát cùng khóa, sau đó lại hi sinh vì nhiệm vụ.
Cũng như Trần Lê Sinh, lúc đang học Lý Vân đã thể hiện tài hoa hơn người, anh ta trời sinh thông minh, thủ đoạn cao siêu, nếu không phải khả năng mai phục kém hơn Trần Lê Sinh một chút, cái danh đứng đầu trường cảnh sát phải là anh ta mới phải.
Sau khi Lý Vân thực tập trong cục cảnh sát, trải qua mấy vụ án, lãnh đạo đều cho rằng anh ta rất ưu tú, bởi vì anh ta làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ đâu đánh đó, nhiệm vụ giao cho anh ta dù khó khăn đến mấy, anh ta đều hoàn thành rất xuất sắc.
Khi đó có cảnh sát hình sự thâm niên đánh giá anh ta, bảo anh ta trời sinh để làm cảnh sát.
Nhưng người thầy Tạ Bình lại luôn giữ khoảng cách nhất định với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370726/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.