“Hạ tổng, tôi có thể giúp được gì cho cậu không?”
Tuy chỗ cung cấp hàng hóa có hình thức như một cửa hàng, nhưng đối tượng để phục vụ đều là nhân viên trong tổ chức trên đảo, thế nên cũng không cần trả tiền.
Hạ Dư bảo: “Tôi muốn lấy ít thuốc, còn thêm cả một vài món đồ thí nghiệm nữa. Đây là danh sách.”
Nhân viên cửa hàng nhận lấy, đeo kính, xem hết một lượt, cười bảo: “Được thôi, không thành vấn đề, phiền cậu đợi một lát.”
TV nhỏ trong cửa hàng phát chương trình tuyển chọn tài năng của Australia, Hạ Dư đứng ở quầy tính tiền bên cạnh TV, vừa rảnh rỗi xem mấy thứ nhạt nhẽo kia, vừa đợi nhân viên cửa hàng đem đồ và thuốc tới. Trong lúc ấy, ánh mắt cậu vô tình liếc thoáng qua kệ hàng bên cạnh quầy thu ngân——
Nơi đó xếp mấy hộp bao cao su.
Ngoại trừ mấy kiểu có mặt trên thị trường bình thường ra, còn có một vài sản phẩm của mấy nhà nghiên cứu khoa học trên đảo rảnh quá không có gì làm nên tạo ra nữa, là vật phẩm dành riêng cho đảo Mandela.
Lúc trước Hạ Dư chẳng hề hứng thú với mấy thứ này, nhưng giờ thì không như thế. Cậu chần chừ một lát, ma xui quỷ khiến cầm một hộp được đóng gói trông có vẻ khiêm tốn nhất lên.
Nhìn kỹ, trên hộp còn viết mấy chữ ngắn gọn: Dịch vụ sau khi mua hàng rất tốt, nếu có rủi ro gì, tui tới đỡ đẻ cho.
Phía dưới còn đề tên nhà nghiên cứu khoa học rảnh rỗi ấy.
Hạ Dư lại cầm một hộp màu phấn hồng đẹp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370716/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.