Thật ra giờ trời cũng đã sáng, nhưng Hạ Dư không yên tâm về Tạ Thanh Trình nên chẳng ra khỏi cửa để tới phòng thí nghiệm. 
Cậu thật sự không ngờ Đoàn Văn lại tự đại giá quang lâm tới tận cửa thăm. 
Đại não Hạ Dư hoạt động nhanh chóng, nghĩ tới hiện tại tất cả cuộc nói chuyện riêng của mình với Tạ Thanh Trình đều trao đổi phía dưới chăn, cũng không có chỗ nào sơ hở, thế Đoàn Văn đến đây cũng chỉ có thể là tới xem thử vị tù binh đặc biệt này mà thôi. 
Lần phát bệnh của Tạ Thanh Trình khiến Hạ Dư bất an, Hạ Dư cũng không muốn để Đoàn Văn gặp anh, tránh phát hiện ra manh mối gì đó. Một câu tin tưởng cậu của Tạ Thanh Trình sau suốt bao nhiêu năm kia đã khiến cậu chẳng muốn so đo thêm chuyện hồi hải chiến nữa rồi. 
Những lời cậu nói lúc Tạ Thanh Trình tái phát bệnh Ebola thần kinh ấy đều là thật lòng cả. 
Cậu sẽ bảo vệ Tạ Thanh Trình thật tốt. 
“Không sao đâu, anh ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe.” Hạ Dư nhỏ giọng nói bên tai Tạ Thanh Trình, “Em đối phó với hắn được.” 
Hạ Dư nói xong lại nâng người dậy, lúc đứng lên, Tạ Thanh Trình chợt nắm lấy tay cậu. 
“Anh cứ yên tâm đi.” 
“Yên tâm, em đã nói chuyện với hắn suốt ba năm rồi.” 
Hạ Dư mặc quần áo xong, điều chỉnh lại trạng thái cho tốt, mở cửa phòng ra. 
Đoàn Văn đứng ngoài, trông hắn ta có vẻ là một người đàn ông khoảng độ bốn mươi, rất có khí chất, không để lộ vui giận, như thể chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370710/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.