Sau khi Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn hoàn toàn lạ lẫm. 
Đây là một căn phòng ngủ sắp xếp gọn gàng nhưng không gian rất xa hoa, trải thảm nhung rất dày, lớp rèm nhung Velvet đóng kín, không nhìn rõ đang là sáng đêm hay chiều tối, chỉ có mỗi chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường là đang tận tụy làm tròn trách nhiệm hiển thị thời gian. 
Đã là đêm khuya, hai mươi ba giờ. 
Anh muốn xuống giường, nhưng cả người lại đau nhức tê dại vô cùng, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn xung quanh. 
Điện thoại, quần áo của anh đều được đặt bên giường, cơ thể đã được người ta tắm rửa cho sạch sẽ, trên tủ đầu giường còn đặt một hộp thuốc hạ sốt, trên mu bàn tay đang truyền dịch. 
“…” Tạ Thanh Trình nâng tay, sờ nhẹ lên gương mặt nóng bừng của mình, sau đó chẳng quan tâm tới giá truyền dịch lách ca lách cách hiện đang ở bên cạnh, nghiêng người lấy điện thoại. Giường quá lớn, ống truyền dịch nối bình treo không đủ dài, thật sự rất vướng víu, Tạ Thanh Trình đối xử với bản thân chẳng ra gì lại đen mặt rút luôn kim truyền dịch ra, thành công lấy được điện thoại. 
“Đừng xem nữa, ở đây không có tín hiệu đâu.” 
Bất chợt một giọng nói vang lên từ góc khác tới. 
Phòng ngủ này thật sự quá rộng, ánh sáng trong phòng lại tối mờ, hơn nữa thị lực Tạ Thanh Trình lúc không đeo kính rất kém, vậy nên hoàn toàn không để ý tới trong góc phòng còn chưa bật sáng đèn vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370694/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.