Một bên mắt của Tạ Thanh Trình đã mù. Sau khi anh cuối cùng cũng hoàn thành việc phối hợp điều tra những thứ liên quan tới vụ án này, đã tới Mỹ Dục để kiểm tra một lần. Viện trưởng tự mình khám, nói cơ thể anh vốn đã yếu, bên mắt kia hẳn là vì rơi quá nhiều nước mắt, lại vì cơ thể anh đã phải chịu kích thích quá lớn, hết thảy chồng chất lên nhau, cuối cùng khiến thần kinh thị giác bên mắt trái anh bị tổn thương hoàn toàn, khó mà hồi phục được. Tạ Thanh Trình bình tĩnh lắng nghe, anh bảo mình không hề rơi nước mắt. Viện trưởng ngừng một lát, nhìn bờ môi không chút huyết sắc, còn cả đôi mắt chẳng nhìn thấy tiêu điểm gì kia. Ông nói: "Có những giọt nước mắt sẽ không rơi xuống. Nhưng mà cũng không có nghĩa là nó không tồn tại, thậm chí là còn chưa bao giờ ngừng." "Chú nói cũng mơ hồ quá." "Chỉ có trong lòng cậu mới biết lời tôi nói có phải là thật hay không." Tạ Thanh Trình không nhiều lời với ông. Hiện tại anh đã không muốn tranh cãi với bất cứ ai nữa. Anh như một người đã về già kiên cường, không nói lời nào quay lại nhà mình. Sợ anh buồn, Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng, dì Lê và Trịnh đội... Bọn họ đều để ý đến anh, thử an ủi anh. Nhưng mà Tạ Thanh Trình rất bình tĩnh, như thể thứ mất đi ánh sáng ấy cũng chẳng phải là mắt mình. Anh nhớ rằng trước kia Hạ Dư từng nói đôi mắt anh rất đẹp, có lẽ lúc Hạ Dư đi thật sự rất hận anh, nên đã mang theo mắt anh đi, mắt anh như trở thành đóa hoa hồng máu rời đi cùng với cậu. Hạ Dư hái đóa hoa hồng này đi mất. Thật ra cũng không phải chuyện gì xấu, nếu cậu thích thì lấy thôi. Tạ Thanh Trình nghĩ, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Hiện tại anh còn dễ mệt mỏi hơn cả lúc trước, có lẽ sợi dây căng cứng suốt hai mươi năm cuối cùng cũng buông lỏng. Hiện tại, anh đã tìm được một đáp án rồi, Vệ Dung bị bắt giam có thể bị tuyên án bất cứ lúc nào, chắc chắn đó là tử hình không cần nghi ngờ, trong chỗ tư liệu của Hạ Dư, đã chỉ rõ và xác nhận tên cảnh sát phản bội quyền cao chức trọng luôn chống lưng cho đám Vệ Dung và Hoàng Chí Long, kèm theo những chứng cứ đội trưởng Trịnh từ đó tới nay vẫn âm thầm tìm kiếm, chứng thực toàn bộ câu chuyện, kẻ chống lưng ngã ngựa, đồng loạt bị bắt giữ. Bộ công an thông qua những tin tức Hạ Dư để lại, định vị đảo Mandela, lấy được rất nhiều thông tin có ích, chuẩn bị tiến hành một lần đánh úp vào hang ổ của Đoàn Văn. Người hi sinh có chính danh, mộ được đưa vào khu liệt sĩ. Hết thảy những thứ không cam lòng đều có kết quả. Bóng tối quá khứ như đều lần lượt bước về phía ánh sáng ấy. Nhưng sao anh lại vẫn mệt mỏi thế... Như thể buông bỏ gánh nặng, mất đi mục tiêu, lại như mắc phải quáng tuyết*, trước mắt lẫn trong đầu đều dần trống rỗng—— Hiện tại ý nghĩa duy nhất để sống của anh, chính là giúp Tần Từ Nham sửa lại chỗ tư liệu. (*Quáng tuyết: chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.) Trừ chuyện ấy ra, từng phân đoạn của công việc phá trời này đều có chuyên gia để ý tới, anh chẳng quản được, cũng không có hơi sức đâu mà xử lí. Tạ Thanh Trình ho khan mạnh, ngồi trước cửa sổ, bên cửa sổ bày một con rồng lửa nhỏ với ngọn lửa trên đuôi được dính lại lần nữa lấy từ blind box, anh dùng bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào ngọn lửa của nó. Nhựa khắc thành hình, chẳng chút độ ấm. Chú rồng lửa nhỏ cô đơn thật sự có thể mang lại chút hơi ấm cho anh, đã biến mất rồi. Sau đó một mình Tạ Thanh Trình tới nhà họ Hạ đã bị niêm phong một chuyến, đứng trước cánh cổng sắt bị dán giấy niêm phong nhìn vào trong rất lâu, vào thu, Vô Tận Hạ nở trong vườn biệt thự đã dần tàn, khu cỏ rộng mà anh gặp Hạ Dư lần đầu đã chẳng còn ai cắt tỉa, để lộ rõ ra vẻ mỏi mệt. Tạ Thanh Trình trong lúc ngẩn ngơ nghe thấy có người gọi mình một tiếng: "Bác sĩ Tạ." Nhưng anh quay đầu lại, chẳng hề có ai. Anh lại tới sân vận động trong trường, lúc này đang kì nghỉ hè, trong vườn trường không bóng người, sân vận động rộng đến thế chỉ có mình anh lẻ loi ngồi trên khán đài. Anh nhớ tới ngày trước khi họ chia tay, dáng vẻ Hạ Dư chạy xong 1km trên sân điền kinh, cong miệng cười rộ nụ cười xán lạn. Đó mới thật sự giống như một thiếu niên mười chín tuổi, đuổi theo làn gió dưới ánh mặt trời, bóng dáng lúc chạy cũng lộ rõ đầy vẻ thanh xuân. "Tạ Thanh Trình, anh tới xem trận đấu của em rồi, em nhất định sẽ lấy hạng nhất cho anh." Anh lại nghe thấy giọng cậu, càng rõ ràng hơn hẳn khi ở trước cửa biệt thự, anh nghiêng đầu, không trông thấy người, lúc quay đầu nhìn lại lớp đường lót nhựa kia, anh lại như thấy bóng dáng Hạ Dư đang chạy từng vòng từng vòng. Cậu chạy cố sức đến thế, giống như làm vậy có thể đuổi theo người cậu muốn bầu bạn, theo giấc mộng ấy. Một vòng... Hai vòng... Cậu chạy tựa điên cuồng, thứ đáng quý nhất của người trẻ tuổi chính là người ấy mãi mãi sẽ mang tấm lòng như thế, không đến lúc đèn cạn dầu thì sẽ chẳng buông tay. Tạ Thanh Trình nhìn sân thể dục chẳng một bóng người, anh rất muốn khiến Hạ Dư dừng lại, đừng ngốc nghếch tiến về phía trước vậy nữa, đừng kiên trì đến thế... Phía trước không có đường, Hạ Dư. Phía trước là biển, em đừng đi... Em đừng đi. Giữa lúc ngẩn người, không biết từ lúc nào, có nhân viên trường bước tới, nói với anh sân vận động phải đóng cửa rồi, khuôn viên trường buổi đêm không mở cửa. Lúc này Tạ Thanh Trình mới nhận ra trời đã tối. Anh gọi một chiếc taxi, vốn là nên về nhà, nhưng lúc tài xế hỏi anh muốn đi đâu, anh chậm rãi nói ra khỏi miệng, lại là tên quán bar nhạc Jazz ở bến Thượng Hải kia. Đời này Tạ Thanh Trình chưa từng tới quán bar một mình. Đây là lần đầu tiên. Anh quay về quán bar tựa như xuyên qua châu Âu một trăm năm trước ấy, ngồi ở vị trí anh đã từng ngồi cùng Hạ Dư. Ban nhạc Jazz cũng biểu diễn bài hát giống như ngày hôm ấy, anh nghe, linh hồn tựa như quay về ngày cuộc sống yên đẹp thoải mái nhất vào hôm đó. Ông lão trên sân khấu đang hát yêu anh hận anh, hỏi người có biết? Anh mỉm cười nghe trong ánh rượu đèn lồng. Thật kì lạ, thế mà anh lại vẫn cười được. Anh nâng tay lên, ánh đèn mờ nhạt đều phản chiếu cả vào trong mắt anh. Thật kì lạ, bên mắt có thể để anh gần như là trông thấy mọi thứ cũng đang dần lụi tàn rồi, nhưng sao anh lại vẫn nhìn thấy rõ ràng thiếu niên bước từ bên ngoài tới. Đó là Hạ Dư năm mười ba mười bốn tuổi, cầm căn cước không phải của mình, nhờ có chiều cao và khí chất lừa gạt phục vụ, thong dong lại thành thục ngồi xuống trước quầy bar. Đôi mắt cậu lấp lánh theo dõi ban nhạc Jazz biểu diễn từng bài hát xưa nghe mãi thành thuộc, lúc ca khúc kết thúc cậu cười rộ lên, vỗ tay lịch sự nho nhã. Tôi nhìn thấy người. Hỏi người có biết... Tôi nghe thấy người. Hỏi người có hay... Bóng đêm dần muộn, Tạ Thanh Trình uống hết chút rượu cuối cùng trong ly, anh ngẩng đầu, anh trông thấy Hạ Dư ngày nào đó từng trải qua sinh nhật, mặc đồ nghiêm túc, mỉm cười vươn tay ra với anh. Tiên sinh, em có thể mời anh khiêu vũ một điệu hay không? Tạ Thanh Trình nhìn cậu, nhìn rất lâu, rất lâu sau, Tạ Thanh Trình uống rượu uống tới mức hốc mắt cũng đã đỏ bừng lên ươn ướt, nhẹ giọng nói với cậu một câu: "... Anh xin lỗi, anh làm tổn thương em rồi..." Xin lỗi em... Cuối cùng là anh đã tự tay hại chết em. Em có biết chăng? Nếu ngày hôm ấy em biết trước tương lai, có còn đồng ý khiêu vũ cùng anh một điệu hay không? Xin lỗi em... Hạ Dư... Anh xin lỗi... Trong giọng mang theo chút nghẹn ngào, nhưng đầu anh đã choáng váng, vọng vào tai, chút nghẹn ngào ấy vỡ tan thành mảnh nhỏ, tới cả bản thân anh cũng không nghe rõ. Anh rủ tầm mắt ướt át mơ hồ rồi lại nâng lên, anh muốn liếc nhìn dáng vẻ Hạ Dư dịu dàng mỉm cười lần nữa. Nhưng mà xung quanh đã tối đi, trước mắt anh chẳng hề có gì hết. Chỉ có một khoảng tối đen như mực. Chỉ có một đóa Vô Tận Hạ rơi xuống trong bóng đêm, rơi lên mặt đất, khóm hoa bỗng dưng tan tác, tựa như một giấc mơ đẹp đẽ vỡ tan không thể quay trở về. Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện tư nhân Mỹ Dục. Anh chậm rãi, nhận ra rằng hẳn là bản thân đã bị ngất trong quán bar nhạc Jazz, sau đó được những người dân nhiệt tình đưa tới bệnh viện. Có lẽ với tình trạng cơ thể của bản thân, các bệnh viện khác cũng chẳng thể nhận, cuối cùng quay đi quay về, lại đưa tới Mỹ Dục. Tạ Tuyết dựa vào bên giường anh thiếp đi, vì đã khóc, mắt sưng lên như vỏ quả óc chó hồng hồng. Hiện tại cô đang mang thai, phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng cô không làm được, mấy ngày nay, truyền thông đưa nhiều chuyện ra ánh sáng, còn có một số chuyện chưa được truyền thông đưa ra ánh sáng, cô cũng đã biết từ chỗ nhà họ Vệ và cảnh sát rồi. Những thứ mà cô từng làm thế nào cũng không biết rõ, trong mấy ngày nay lại hiểu vô cùng rõ ràng. Nỗi đau lòng của cô tưởng như không thể dùng lời để miêu tả được nữa, nhưng cô chẳng làm được gì hết, cô chỉ có thể cố hết sức bầu bạn bên cạnh anh trai cô như thế thôi—— Cô hi vọng anh hai cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của sinh mệnh trên người cô. Từ sau khi anh hôn mê được đưa vào viện, cô nắm lấy tay anh hết đêm này tới đêm khác, ngón tay ấy lạnh băng, tựa như một người đã chết. Vệ Đông Hằng đau lòng, đến khuyên nhủ cô, bảo để cậu trông chừng cho, cô lại khóc. Cô siết lấy tay Tạ Thanh Trình, bất lực quay đầu lại nhìn Vệ Đông Hằng, cô nghẹn ngào không dứt: "Sao lại không ủ ấm được thế... Sao mà chị không ủ ấm cho anh ấy được vậy..." Thể chất Tạ Thanh Trình đặc biệt, cơ thể bệnh tật sống trên đời, mỗi lần điều trị đều phải trải qua cơn đau đớn hơn hẳn hóa trị gấp ngàn vạn lần, anh hoàn toàn dựa vào chút sức mạnh của bản thân để cố gắng. Giờ chút sức mạnh ấy đã chẳng còn. Dòng máu ấm áp của anh, cũng đã lạnh đi giống như người vì anh mà chết ấy. Tạ Tuyết ôm chặt lấy anh, trán dựa lên vai anh, mặt đầy nước mắt: "Anh ơi..." Vệ Đông Hằng không khuyên nổi cô, cô cứ khóc như thế bên giường bệnh Tạ Thanh Trình rồi nằm gục xuống ngủ thiếp đi. Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh lại, cổ họng khô khốc, không nói nổi ra tiếng, anh nhìn gương mặt Tạ Tuyết đang ngủ chốc lát, sau đó nâng tay lên, khẽ chạm nhẹ vào tóc cô. Tạ Tuyết lập tức tỉnh dậy: "... Anh ơi?!" Trong phòng bệnh chẳng có ai khác, Tạ Thanh Trình nghỉ một lát, bảo Tạ Tuyết: "... Sao lại ngủ ở đây. Vệ Đông Hằng đâu rồi?" "Em ấy đi mua đồ ăn sáng rồi." Tạ Tuyết dụi dụi mắt, vội nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, "Anh ơi, anh sao rồi? Có cảm thấy đỡ hơn chưa? Em gọi bác sĩ cho anh..." Cô hỏi một loạt các câu như đang xào hạt đậu. Tạ Thanh Trình nhìn cô, lại chỉ bảo một câu: "Hiện tại em cũng biết nhiều chuyện rồi." Thậm chí còn không phải câu nghi vấn. Đầu tiên Tạ Tuyết thoáng im lặng, sau đó rủ mi xuống, gật đầu. Cô kìm nén cảm xúc của mình, nhưng cô không nhịn được lâu, bỗng dưng cô bật khóc, cô gục vào trong lòng anh, cô không ngừng hỏi anh: "Anh ơi... Đau lắm phải không... Anh đau lắm... Có phải không..." "... Anh không sao." "Anh nói dối..." Tạ Tuyết dừng một chút, bỗng dưng gào khóc, "Anh nói dối! Em biết anh khó chịu vì cái chết của Hạ Dư, em cũng... Em cũng khó chịu nữa... Nhưng mà anh không thể tiếp tục như thế được... Anh không thể sống như thế tiếp nữa anh à...!" Cô khóc, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn: "Cậu ấy chết em biết anh đau lòng... Tới cả mắt anh cũng không nhìn được rồi... Nhưng mà... Nhưng mà cầu xin anh... Đừng như thế nữa..." "Đừng lừa gạt bọn em bảo không có chuyện gì... Đừng lừa gạt bọn em nói không làm sao hết... Cơ thể anh sắp không chịu được rồi, nội tạng anh đều đã kiệt quệ hết cả, em biết hết rồi! Em biết hết rồi đó!!" Tạ Thanh Trình nhất thời không đáp, ngạc nhiên nhìn cô. Một lát sau, ánh sáng trong bên mắt duy nhất của anh còn có thể nhìn rõ mọi thứ cũng dần tối đi. "Viện trưởng kể cho em biết?" Tạ Tuyết gạt nước mắt, gật đầu. Tạ Thanh Trình trầm mặc, cuối cùng chỉ cười nhạt đáp lại sự thống khổ của bản thân: "Thế cũng có là gì đâu chứ." So với Hạ Dư chưa từng có gì trong cuộc sống này mà nói, anh đã có được nhiều lắm rồi. Chút thống khổ này với anh xem ra đã chẳng còn gì đáng để mà nói nữa cả. Nhưng Tạ Tuyết run giọng, hoàn toàn không dám tin, cô nhìn anh trai cô, như thể tưởng là anh điên rồi: "Cũng có là gì đâu? Sao lại không là gì cơ chứ? Anh à... Mấy năm nay, anh đã đau đớn biết bao..." Mấy năm nay anh đã đau đớn biết bao? Khâu cơ thể đã rách thành từng mảnh quay về. Một mình chịu đựng nỗi thống khổ cha mẹ bị mưu sát, lại che khuất ánh nhìn của em gái, không cho cô biết những tội ác này, chính vì anh bảo vệ cô, cô mới có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ chẳng lo chẳng nghĩ, mà anh lại chịu đựng hết thảy bóng đêm. Đi suốt một đường, quá đau đớn. Vợ rời bỏ anh. Thầy đi xa. Chịu đựng bệnh tật hơn hai mươi năm, chẳng thể nói với ai. Mãi cho tới hôm qua, Tạ Tuyết mới trông thấy Tạ Thanh Trình trong phòng trị liệu nơi Mỹ Dục, sau khi cô và Vệ Đông Hằng biết rất nhiều chuyện, vị viện trưởng già ấy mới không bỏ mặc được sự khẩn cầu của cô, nhân lúc Tạ Thanh Trình còn hôn mê đưa cô đi xem thử. Căn phòng trị liệu ấy lạnh như băng—— Sắt lạnh, nước lạnh, đai khống chế, giường kim loại, thứ duy nhất có thể nối liền với bên ngoài chính là nút gọi khẩn cấp ấy. Viện trưởng tuy rằng kể về RN-13 nhưng lại không nhắc tới bí mật của Sơ Hoàng với cô, chỉ mơ hồ miêu tả lại chút căn bệnh Ebola thần kinh của Tạ Thanh Trình và nỗi thống khổ lúc trị liệu mà thôi. Nhưng những chuyện này đã đủ rồi. Cuối cùng Tạ Tuyết bật khóc thất thanh trong phòng trị liệu, cô ngồi xổm trên đất, gào khóc rơi nước mắt. Đau đớn biết bao nhiêu... Anh đã đau tới nhường nào chứ!! "Thật ra sau khi anh trai cô ly hôn cũng đã đưa ra quyết định như thế." Viện trưởng nói xong, bỏ qua khái niệm Sơ Hoàng, chỉ bảo với Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình hi vọng tìm thấy một cách chữa trị có thể đẩy mạnh tư duy, cũng kéo dài sự suy kiệt của cơ quan nội tạng. "Tạ Thanh Trình làm thế, là vì anh muốn đồng thời nghiên cứu thuốc chữa cho Tần Dung Bi, về những mặt khác cũng chỉ có thể làm thế anh mới có đủ sức lực, có thể suy xét qua lại, khôi phục lại những phần bút kí rời rạc còn sót lại của Tần Từ Nham lúc còn sống. Những thứ đó là tư liệu trị bệnh hết sức quý giá, cậu ấy biết nó có thể cứu được mạng của rất nhiều người, nhưng cậu ấy bảo quản không tốt, bị người ta phá hỏng thứ cuối cùng của thầy cậu ấy, lúc cậu ấy kể với chú những chuyện này, đã nói rằng cậu ấy vẫn luôn sống trong áy náy." Cuối cùng Tạ Tuyết phải nhờ Vệ Đông Hằng dìu lên mới miễn cưỡng đứng dậy được. Cho dù đã đau đớn đến thế, cô vẫn cúi người với viện trưởng, sau đó bảo: "Xin lỗi chú, viện trưởng... Cháu biết thu nhập của anh cháu không đủ để trả phí trị liệu cao tới như thế, mấy năm nay chú giúp anh ấy làm nhiều chuyện đến như vậy, chỗ tiền ấy... Hiện tại bọn cháu có thể trả rồi, cháu nhất định——" Cô còn chưa nói xong, viện trưởng đã vội vàng xua tay: "Người ban đầu sáng lập bệnh viện này là chú và lão Tần, lúc lão Tần qua đời, bệnh viện tuột dốc, làm ăn khó khăn, quanh đi quẩn lại mãi không vực dậy nổi, là anh trai cháu tìm tới chú, quyên tặng mấy chục vạn cậu ấy tích góp trong suốt bao năm cho bệnh viện. Sao mà chú còn có thể mặt dày nhận tiền của các cháu nữa? Chú nào có mặt mũi để làm thế?" Tạ Tuyết bị shock. "Anh ấy... Anh ấy... Thế—— Thế lúc đó..." Sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch, như chợt nhận ra vì sao lúc Tạ Thanh Trình ly hôn với Lý Nhã Thu, Tạ Thanh Trình lại có thể cho Lý Nhã Thu tất cả, hơn nữa tới tận giờ cũng không chê Lý Nhã Thu có gì không tốt, lại càng không cho Tạ Tuyết nói gì về chuyện cô ta ngoại tình ra ngoài. Lúc anh lấy tiền quyên góp cho bệnh viện của lão Tần, vẫn còn chưa ly hôn với Lý Nhã Thu. Mà với tính cách của anh, anh tuyệt đối không thể giấu giếm vợ tự tiện dùng tiền được. Tạ Tuyết thốt lên: "Khi đó anh ấy đến tới một mình ạ?" "Không phải." Viện trưởng đáp, "Cậu ấy tới với cô Lý vợ của cậu ấy khi đó. Hai người đều ký tên lên đơn quyên tặng..." Tạ Tuyết giật mình, nước mắt lại lần nữa tràn mi. Nhiều năm như thế... Cô vẫn tưởng anh trai cô sợ mất mặt, nên mới không chịu nói ra việc vợ ngoại tình bên ngoài, ly hôn cũng không thừa nhận sai lầm của vợ. Vậy mà hóa ra... Là bởi vì Tạ Thanh Trình vẫn luôn không thể quên việc Lý Nhã Thu đã ủng hộ anh làm chuyện này khi ấy. "Cậu ấy hẳn là không kể nhiều với cô ấy, cô Lý chỉ biết lòng cậu ấy áy náy, bởi vì bệnh án của mẹ Dịch Bắc Hải là thông qua Tạ Thanh Trình mới giao tới tay lão Tần. Lúc cậu ấy ra ngoài hút thuốc cô ấy còn hỏi chú, hỏi chú rằng tình cảm giữa chồng cô ấy với lão Tần sâu đậm lắm ư? Chú nói không thân thiết." Viện trưởng bảo, "Chú hỏi sau đó cô ấy có hối hận không, nếu cô ấy không muốn, hoàn toàn có thể rút chỗ tiền quyên góp này về, cô ấy lại ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng bảo cứ quyên góp đi, đây là làm chuyện tốt, dù sao cô ấy cũng đã là vợ chồng với cậu ấy bao năm như thế..." Tạ Tuyết càng nghe càng tan vỡ cảm xúc. Dù thế nào cô cũng không ngờ chuyện năm ấy lại là như thế. Khi ấy Lý Nhã Thu đã không còn yêu Tạ Thanh Trình, nhưng Tạ Thanh Trình vẫn chưa biết, về mặt tình cảm anh rất ngốc nghếch... Mà Lý Nhã Thu thì sao, Tạ Tuyết luôn chỉ cho rằng Lý Nhã Thu hết sức tham lam, ngoại tình ly hôn, còn lấy hết một chút tiền còn sót lại cuối cùng trong nhà bọn họ đi mất nữa... Nhưng cô vốn không ngờ rằng thật ra tấm lòng của Lý Nhã Thu cũng không tồi tệ đến thế, cô ta cũng không ngần ngại gì để giúp Tạ Thanh Trình hoàn thành chuyện anh muốn làm nhất vào lúc đó. Tích góp bao năm như thế, cô ta lại đồng ý cho anh quyên góp ra bên ngoài. Cô ta không yêu anh, cô trách anh quá thờ ơ, chẳng chút tình cảm, thậm chí cô ta còn ngoại tình... Nhưng mà người ta rất phức tạp, lòng người tựa như một chiếc kính vạn hoa vậy, trên đời này đâu có người tốt nào cả đời chưa từng phạm sai lầm, lại có kẻ ác nào chưa từng làm lấy một việc thiện đâu. Lý Nhã Thu đã dành tất cả sự ủng hộ cho Tạ Thanh Trình. Thật ra trong lòng cô ta vẫn biết, đó là chuyện cuối cùng cô ta có thể làm được cho anh lúc cô ta là vợ của anh. Nói thế thì sau này, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng biết tới tâm lí gần như là đang chịu bồi thường lúc cô ta kí vào thỏa thuận quyên góp ấy. Một người mạnh mẽ như anh, phải khó chịu tới mức nào đây... Chẳng ai cần tới anh cả. Bọn họ từng người rời khỏi anh, để lại chỉ có vụ án chưa giải quyết, tự trách, áy náy, cùng với thương hại. Giờ phút này, Tạ Tuyết ôm lấy Tạ Thanh Trình, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Anh ơi... Anh đã đau đớn biết bao nhiêu... Hai mươi năm này... Anh đã đau đến mức nào!" Tạ Thanh Trình cảm nhận hơi ấm kia, nhưng thật kì lạ, hơi ấm ấy như thể không còn chảy được vào trong lòng anh nữa rồi. Anh vỗ nhẹ lưng Tạ Tuyết, cổ họng khàn khàn bật ra tiếng nói: "Anh không sao." "Đã không còn đau nữa rồi..." Anh không hề lừa cô. Trái tim anh đã chết theo Hạ Dư rồi. Mà người đã chết, sao mà còn cảm nhận thấy đau đớn gì cho được. Lúc Vệ Đông Hằng quay về, Tạ Thanh Trình vừa mới an ủi Tạ Tuyết ổn định lại cảm xúc xong. Vệ Đông Hằng đưa cơm cho Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình không thể ăn mấy thứ bên ngoài, anh cùng với Vệ Đông Hằng muốn dỗ Tạ Tuyết ăn cháo, sau đó quay về nghỉ ngơi cho khỏe. Tạ Tuyết mặc dù rất muốn ở lại trông nom Tạ Thanh Trình, nhưng đôi tay cô khó chọi lại bốn, hơn nữa một trong số đó còn là anh trai cô. Cô chỉ đành ngồi bên cạnh, mắt sưng đỏ, ăn từng thìa từng thìa cháo một. Vệ Đông Hằng nhìn Tạ Tuyết, lại nhìn Tạ Thanh Trình, cậu bỗng dưng nói: "Anh Tạ, bọn em có một chuyện muốn bàn bạc với anh." Tạ Thanh Trình: "Cậu nói đi." Vệ Đông Hằng đứng dậy, trịnh trọng lạ thường bảo: "Bọn em... Bọn em muốn đưa anh tới Mỹ khám bệnh, viện trưởng bảo với bọn em rồi, châu lục ấy ban đầu đã nghiên cứu tạo ra RN-13, hiện tại có thiết bị trị liệu tốt nhất, em nghĩ rằng... Em nghĩ rằng anh vì muốn tốt cho Tạ Tuyết cũng được, vì đứa cháu nhỏ chưa được sinh ra cũng thế..." Cậu nói tới đây, hốc mắt ửng đỏ lên một chút. Vệ Đông Hằng là người tâm tư rất cứng rắn, hiếm khi có mặt nào mềm mại, nhưng giờ phút này, cậu lại nén sự run rẩy trong giọng nói, mới mở miệng: "... Bọn em muốn... Muốn anh sống tiếp, mong anh đừng buông bỏ bản thân anh." Tạ Tuyết cũng ngẩng đầu lên, đây là lời lúc trước cô đã bàn với Vệ Đông Hằng, nhưng cô còn chưa kịp nói ra, cô thậm chí còn lo rằng mình không thể mở miệng, vừa mở miệng, giọng đã vụn vỡ không chịu nổi rồi. Sự thật đúng là như thế, cô nuốt cháo xuống, mở miệng ba bốn lần, mới miễn cưỡng bật tiếng cầu xin nức nở: "Anh ơi... Chúng ta nghĩ cách để sống tốt được không... Nếu anh rời đi như thế, em sẽ không chịu nổi, anh biết em ngốc nghếch lắm mà, em sẽ không thể nuôi con được, anh sống tiếp đi... Chúng ta chữa bệnh... Sau đó anh phải giúp em nữa, anh chỉ em làm sao để trông nom nó, làm sao để nâng đỡ nó, làm sao để an ủi nó... Anh dạy em từng việc một, như anh đã từng nuôi em lớn vậy, được không..." Tạ Thanh Trình không lên tiếng. Tạ Tuyết nâng tay che kín mắt mình, lau nước mắt trên mi: "Anh ơi... Cầu xin anh đó..." "Hiện tại vụ án của cha mẹ đã phá xong rồi, chị Tần mất rồi, chỉ còn mỗi tài liệu của ông Tần cần anh tiếp tục chỉnh sửa cho xong... Chúng ta làm từ từ thôi, được chứ... Em không thể không có anh được..." Em không thể không có anh được. Trái tim Tạ Thanh Trình chợt run lên. Thật ra đã từng có một người nói với anh những lời này, khi ấy người kia ôm chặt lấy anh như thế, ở trong biển lửa, mặt đầy tro bụi ôm lấy anh. Tạ Tuyết: "Nếu anh cứ buông bỏ như thế... Hạ Dư mà biết, cậu ấy cũng sẽ... Cậu ấy cũng sẽ đau lòng nữa... Anh à... Anh nghĩ tới Hạ Dư đi mà... Cậu ấy đã trả giá bằng cả mạng sống vì chuyện này rồi, vậy nên... Liệu anh có thể... Liệu anh có thể đừng để cậu ấy ở dưới suối vàng biết được, rồi lại cảm thấy đau khổ không... Anh à..." Tạ Thanh Trình chậm rãi nhắm mắt lại. Trong lòng anh biết rõ, sẽ không đâu. Tạ Tuyết không biết tới cuộc trò chuyện cuối cùng giữa anh và Hạ Dư, cô cũng không biết cuối cùng Hạ Dư đã bước vào chiếc bẫy do người lòng tựa đá cứng bày ra. Anh nghĩ rằng, nếu thật sự có thế giới bên kia, thế nếu như lúc Hạ Dư gặp lại anh, chắc chắn cũng sẽ hận anh thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]