Tạ Thanh Trình nghe điện thoại của Vệ Đông Hằng xong, cũng đã đến nơi cần tới. Anh phải đi tìm Tạ Tuyết hỏi rõ, nhưng cả người chẳng có chút sức lực, chỉ đành chết lặng quay về ký túc xá, ngồi ngẩn ra rất lâu. 
Anh cảm thấy Tạ Tuyết đúng là chẳng khiến anh bớt lo chút nào. 
Nỗi khiếp sợ và giận dữ ban đầu trôi qua, hiện tại lòng anh chỉ còn lại mỗi sự xót xa. 
Tạ Tuyết đang làm gì thế? 
Mẹ nó anh cũng chỉ còn 5 năm để sống thôi, vốn cảm thấy thời gian 5 năm này cũng đủ để sắp xếp tốt cho Tạ Tuyết, ai ngờ cô lại tùy hứng về mặt tình cảm đến như thế! 
Đó là ai? 
Cậu trai đó là vị tổ tông quý báu của nhà họ Vệ Vệ Đông Hằng được không! 
Tính tình Vệ Đông Hằng quái gở thì không nói, tám tuổi uống rượu mười tuổi trốn học mười lăm đánh lộn tí nữa thì bị đưa vô trung tâm cải tạo thiếu niên ở rồi, sống tới giờ còn chưa vào tù đúng là khiến người ta nghi ngờ có phải tổ tổng nhà họ Vệ tốn công đức tám kiếp mới đổi lại bình an được không. 
"Em ghét Vệ Đông Hằng nhất!" 
"Đợi em lớn rồi, kiếm được nhiều tiền, em nhất định phải thuê một đám dân đánh thuê đấm chết cậu ta!" 
"Anh ơi! Vệ Đông Hằng bắt nạt em hu hu hu hu... Hức!" 
Trong quá trình Tạ Tuyết trưởng thành, mấy lời tố tội về Vệ Đông Hằng hãy còn vang bên tai, Tạ Thanh Trình thậm chí còn nhớ có lần Tạ Tuyết bị đám đàn em côn đồ kia của Vệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370653/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.