"... Anh đang xem gì thế." 
—— Người ngoài cửa không phải hỏi Tạ Thanh Trình, mà là Hạ Dư. 
Hạ Dư điều tra phía bên mình xong, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, tới cuối hành lang dài thấy thang lầu thông lên gác mái kia, đang chuẩn bị lên trên, chợt có một bàn tay đặt lên vai cậu. 
Cậu lập tức quay đầu qua, đó là một cô gái có vài nét giống với Lư Ngọc Châu, nhưng tuyệt đối không phải "kẻ thần bí" xuất hiện đêm qua. Hạ Dư hơi ngẩn ra, cho dù có một loại phỏng đoán không hay cho lắm, vẫn hỏi một câu: "Cô là... Dịch A Văn?" 
"Là tôi." Người phụ nữ đáp, nghi ngờ đánh giá cậu, "Anh tìm tôi có việc?" 
"Tôi..." Cho dù vô cùng thất vọng về đáp án này, Hạ Dư vẫn điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân ổn thỏa lại nhanh chóng, hơn nữa còn nhanh trí đáp lời, "Không có gì, đây không phải tiệm cắt tóc A Văn à, vừa thấy cô đã biết là bà chủ rồi." 
Dịch A Văn không quan tâm câu nịnh của cậu: "Cậu ở đây làm gì." 
"Tôi tìm bạn tôi thôi, anh ấy đi toilet, mãi chưa thấy về. Tôi lo anh ấy tìm nhầm chỗ." 
Hai người cách gác mái không xa, Hạ Dư cố tình nâng cao giọng nói chuyện, như thế Tạ Thanh Trình phía trên có thể nghe thấy rất rõ ràng. 
Dịch A Văn: "Toilet dưới tầng, không phải trên tầng." 
"À à." Hạ Dư trả lời, "Thế tôi xuống tầng tìm thử vậy. Lần đầu tôi tới đây, chưa quen." 
Dịch A Văn vẫn không buông lỏng đề phòng: "Anh là người từ đâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370607/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.