Có chuyện như thế xảy ra, lúc hai người đi nghỉ ngơi, đêm đã khuya lắm rồi. 
Bởi vì đêm nay bọn họ đã cùng phân tích rất nhiều chuyện, ánh mắt Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư, rốt cuộc không còn sự bài xích nặng nề như lúc trước nữa. 
"Nghỉ sớm chút đi." 
Nói rồi khẽ ho khan mấy tiếng. 
Hạ Dư: "Vẫn lạnh hả?" 
Tạ Thanh Trình: "Không sao. Tôi uống chút nước ấm, nghỉ ngơi một đêm là ổn rồi." 
Anh nói, khép vạt áo lại đi tới trước bàn, nơi đó đặt nước còn chưa uống, vẫn hơi âm ấm. 
Tạ Thanh Trình dựa vào bên bàn, lại lật xem tư liệu lần nữa, vừa chậm rãi uống nước. 
Trải qua chuyện lằng nhằng này, Tạ Thanh Trình có vẻ còn mệt mỏi hơn cả lúc trước, cũng không biết có phải do hút nhiều thuốc lá, cơ thể không khỏe hay không, từ lúc Hạ Dư gặp lại anh tới nay, chỉ cảm thấy sức khỏe của anh dần suy giảm mà mắt thường cũng có thể thấy được. 
Cảm giác bệnh tật này, bao trùm khắp cơ thể cao lớn thẳng tắp của Tạ Thanh Trình, tựa như bao phủ một lớp lụa trắng tuyết dày nặng, cảm thấy như người đàn ông kiên cường, có một vẻ đẹp lạnh lẽo lại dễ dàng tan biến tựa sương sớm. 
Hạ Dư đứng nhìn tại chỗ chốc lát, nhìn người tựa như lớp sương không thể giữ nổi, dần dần, có hơi thất thần. 
Tạ Thanh Trình quay đầu lại: "Làm sao thế?" 
Hạ Dư đáp: "Không có gì... Em ra ngoài rửa mặt. Anh ngủ trước đi." 
Cậu đi ra ngoài ngay, còn cắt một ít vải, quấn quanh cổ tay, tránh sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370605/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.