Lý Nhã Thu ban đầu còn chưa nhận ra thanh niên này, dù sao Hạ Dư đã khác cậu học sinh trung học mà cô ta tiếp đãi khi đó nhiều lắm rồi, một lát sau mới đột nhiên nhận ra: "A, là em à?" 
Trên mặt cô ta dù sao cũng mang chút xấu hổ. 
Hạ Dư lại chẳng hề xấu hổ, mỉm cười: "Dì Lý, là cháu ạ, chào dì." 
"..." Miệng lưỡi thằng nhóc này quá sắc bén, tầm tuổi của Lý Nhã Thu, cùng lắm cũng chỉ gọi một tiếng chị thôi. 
Nhưng cậu lại gọi cô ta là dì, như thể đang nhắc nhở cô ta điều gì đó. 
Lý Nhã Thu: "Em, em lớn thế này rồi nhỉ. Năm ấy chị gặp em, em vẫn còn là một cậu bé..." 
Hạ Dư vẫn cười nhạt chẳng đáp lời. 
Lý Nhã Thu: "Chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi ha." 
Hạ Dư: "Lâu lắm rồi." 
Lý Nhã Thu đối diện với cậu trai này một lát, cô ta là người rất tinh tế trong chuyện tình cảm, lập tức cảm thấy ánh mắt Hạ Dư nhìn cô ta có gì đó không đúng. 
Cảm giác này... Nên nói như thế nào nhỉ? 
Thậm chí còn hơi quen mắt. 
Cô ta ngẫm nghĩ, nhớ ra—— Thế mà hình như có mấy phần tương tự như cô gái trẻ tuổi tới cửa làm loạn kia. 
Lý Nhã Thu nhận ra cảm giác này, bỗng hơi sửng sốt. 
Cô ta không biết vì sao nam sinh này lại phải dùng ánh mắt như thế để nhìn cô ta. 
"Em... Tối nay em không ăn Tết cùng với cha mẹ em hả?" Cô ta có hơi do dự, thử dò hỏi cậu. 
Hạ Dư trả lời đơn giản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370592/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.