Mực nước tăng lên không ngừng. 
Tuy rằng căn phòng này rất rộng, còn có một khoảng thời gian có thể phá giải. Nhưng khóa của bị phá hỏng rồi, tín hiệu bị chặn, cho dù mở cửa hay là cầu cứu, bọn họ đều không thể làm được. 
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đã thử những cách có thể, sau khi xác nhận hai người họ thật sự không có bất cứ con đường nào để tự giải thoát, không khí trong trường quay cũng trở nên nặng nề tới lạ. 
Nước đã dâng tới cổ chân, mùa đông nước lạnh, sự lạnh lẽo của cái chết như rắn phun nọc, âm thầm tràn lên theo cổ chân, lạnh lẽo thấu xương. 
Hạ Dư bỗng dưng cầm một cái xẻng trong góc, đâm vào cánh cửa hợp kim. 
Tạ Thanh Trình: "... Đừng phí sức nữa, cửa này chắc lắm không đập mở được đâu." 
Hạ Dư không lên tiếng, sau khi cậu đập thành mấy vệt rất rõ ràng trên cửa rồi, quăng xẻng đi, lấy điện thoại ra chuyển sang giao diện đồng hồ bấm giây, bắt đầu tính giờ. 
Ánh điện thoại chiếu lên mặt cậu, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi không tính cạy cửa, tôi đang tính xem chúng ta còn khoảng bao nhiêu thời gian để thở oxy nữa." 
"..." 
"Hai giờ." Hạ Dư cuối cùng buông đồng hồ bấm giây xuống, quay đầu nhìn Tạ Thanh Trình, "Chúng ta còn hai giờ." 
Đây là đáp án số học của đề thi tử vong. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau hai giờ, khắp căn phòng này sẽ ngập đầy nước. 
Tạ Thanh Trình không nói gì, vô thức sờ hộp thuốc lá trong túi. 
Hộp thuốc lá trống rỗng. 
Anh nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370577/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.