Ngày hôm sau, Tạ Thanh Trình xuất viện, quay về ký túc xá. 
Trần Mạn tuy ở bên anh, nhưng vẫn chẳng thể mở lời, như thể còn có chuyện gì khác. 
Lúc chia tay Trần Mạn đứng dưới ký túc xá của Tạ Thanh Trình, do dự gọi một tiếng: "Anh Tạ..." 
Tạ Thanh Trình: "..." 
Nhưng đối diện với đôi mắt sắc bén của Tạ Thanh Trình, Trần Mạn cuối cùng vẫn ngập ngừng: "Anh... Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé. Nếu có chuyện gì, có thể tìm em bất cứ lúc nào." 
Tạ Thanh Trình cảm thấy tâm trạng của Trần Mạn là lạ, nhưng anh không nghĩ tới chuyện đáng sợ rằng Trần Mạn có lẽ yêu thầm anh. Anh cảm thấy Trần Mạn chắc là không chấp nhận được chuyện tình một đêm của anh, lí do này đúng là sứt sẹo, nhưng ngoại trừ dùng nó để đuổi Trần Mạn đi, Tạ Thanh Trình thật sự cũng không nghĩ ra được bất cứ lí do nào hợp lí hơn nữa. 
Anh đường đường là nam nhi bảy thước, cũng không thể chấp nhận chuyện mình bị một thằng nhóc nhỏ hơn mười ba tuổi ngủ với chứ. 
Chuyện này với Tạ Thanh Trình mà nói, chính là kẻ câm ăn phải hoàng liên*, đắng mà không thể nói. 
(*Hoàng liên là một vị thuốc đông y có tác dụng kháng khuẩn, tiêu viêm, trị các bệnh về đường tiêu hóa, ho gà, mẩn ngứa... Hoàng liên không có độc, nhưng có vị đắng, tính hàn.) 
Tạ Thanh Trình yên lặng giây lát, bảo: "Đi đi, cảm ơn em." 
Anh muốn đi lên lầu. 
Trần Mạn cầm ô ngơ ngác đứng trong mưa, lại một tiếng: "Anh Tạ." 
"..." 
"Không, không có gì đâu, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370550/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.