"Anh Tạ, anh bây giờ, có phải hận tới mức muốn giết tôi không?" 
"Giết cậu?" 
Tạ Thanh Trình cắn răng, gằn từng chữ một: "Cậu vậy mà cũng không ngốc nhỉ, cậu chạy trốn vì lí do này à?" 
Hạ Dư không ngờ anh thế mà lại mở miệng nói vậy, thong dong lẫn nguy hiểm vừa bày ra lập tức bị đục thủng một lỗ, lộ ra lúng túng của thiếu niên phía dưới. 
Cậu trai trẻ nháy mắt không cười nữa, mặt hơi tái lại: "Tôi không có trốn!" 
"Cậu không trốn?" 
"... Tôi không phải là trốn, tôi chỉ... Tôi..." 
"Cậu chỉ?" Tạ Thanh Trình nheo mắt lại, ép sát từng bước. 
"..." 
"Cậu chỉ là sáng tỉnh giấc hơi sớm, mặc quần áo vào thấy tinh thần thoải mái, nhìn bên ngoài thời tiết cũng không tệ, nghĩ rằng tốt nhất nên đi chạy bộ buổi sáng thả lỏng thể xác lẫn tinh thần, vì tránh để chuyện vớ vẩn ngày hôm qua làm phiền, cậu kéo số điện thoại lẫn Wechat của ông đây vào danh sách đen, sau đó cảm thấy mọi chuyện thuận lợi may mắn nên rời phòng luôn, vui vẻ tới mức quên thanh toán cả hóa đơn của mình. Đúng chưa?!" 
"..." Sắc mặt Hạ Dư càng khó nhìn, cứ như trúng độc. 
"Cậu mẹ nó rác rưởi thật đấy, Hạ Dư. Cậu là thứ rác rưởi gây ra chuyện này cũng chỉ biết trốn." 
Hạ Dư tái mặt, xấu hổ xen lẫn giận dữ còn có hơi ấm ức, thậm chí có chút khuất nhục: "Tôi đã bảo tôi không có trốn mà! Không phải tôi nhận được điện thoại của anh đã quay lại trả tiền ngay hả!" 
Tạ Thanh Trình cũng nổi giận: "Cậu còn mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370545/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.