"Tạ Thanh Trình... Khi đó anh đối với tôi, thật sự không còn dư lại một chút tình nghĩa nào hay sao?" 
"..." 
Phía Tạ Thanh Trình nghịch sáng, trong bóng đêm ban khuya, Hạ Dư không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tạ Thanh Trình thế nào, chỉ cảm thấy tay anh đỡ cậu khẽ run lên. 
"Tạ Thanh Trình, vì sao anh nhất định phải đi thế." 
Hạ Dư lại hỏi—— cậu tới nước này rồi, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh. Tựa như cảnh tượng càng đáng sợ càng nguy cấp, với cậu lại càng chẳng là chuyện gì. 
"..." 
"... Anh lừa tôi nhỉ, khi đó không chỉ là tới hạn thôi đâu, phải không?" 
Ánh mắt đứa bé kia. 
Ánh mắt thanh niên này. 
Cứ thế, bĩnh tĩnh, ấu trĩ, cố chấp, nhưng lại hình như là... Thờ ơ. Tại nơi đây, nhìn thẳng vào anh chăm chăm. 
Đào ba thước đất, không cầu được một đáp án. 
Tạ Thanh Trình bỗng cảm thấy không thể nào đối diện với ánh mắt như vậy, anh nhắm mắt lại: "... Tôi đưa cậu ra ngoài trước đã." 
Thời gian đã không còn nhiều, anh kiên trì dẫn Hạ Dư chạy khỏi kho hồ sơ. Lúc bọn họ chạy từ căn nhà yên tĩnh không ánh sáng, cho tới khi ra bên ngoài ồn ào huyên náo, ánh đèn cảnh sát trước mắt lượn quanh, trong tai vang tiếng còi cảnh sát, nhất thời như rơi vào thế giới trăm công ngàn việc bận rộn. 
Người của Trịnh Kính Phong cũng đã phát hiện ra ý nghĩa thật sự phía sau L, đoán ra vị trí, ánh đỏ xanh loang loáng tựa thủy triều, vọt tới gần từ bốn phía. 
Lúc Tạ Thanh Trình ôm chặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-benh-an/370533/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.