Về phòng chờ chú?
Ý chú ấy là muốn ngủ chung sao?
Trong lòng Quan Ánh mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Vâng ạ.”
Quan Ánh nhảy xuống ghế sô pha, đi được ba bước lại quay đầu nhìn một lần, Chu Tân Hạc vẫn đang nhìn cô, lo bị lộ, Quan Ánh bước nhanh hơn, gần như là chạy lên tầng hai.
Có đôi khi làm ra vẻ như vậy một chút, vừa sợ anh biết được tâm tư nhỏ bé của cô,vừa hy vọng anh có thể nhìn thấu sự che giấu của cô. Nhưng một khi nhận ra anh có phát hiện, cô lại hoảng loạn xóa sạch dấu vết yêu thầm của bản thân.
Quan Ánh để cửa cho Chu Tân Hạc.
Nửa giờ sau, Chu Tân Hạc đến gõ cửa.
Dường như khe hở ngoài phòng ngủ đã trở thành một ranh giới cấm kỵ.
Quan Ánh ẩn ý nói: “Phòng này một nửa cũng là của chú, đừng tỏ vẻ xa lạ như vậy.”
Chu Tân Hạc còn chưa bước vào, trong phòng đã thoang thoảng mùi thơm, anh nhẹ nhàng ngửi, nói: “Dùng hết nước hoa chưa?”
Xa thế này, mũi chú là mũi chó à?
Quan Ánh dùng ngón cái xoa xoa cổ tay: “Vẫn chưa.”
“Thích hửm?”
Buổi tối mà lại dùng nước hoa, trừ thích ra cũng không nghĩ ra lý do nào khác, Quan Ánh ngồi trên giường, tỏ ra vẻ “si mê”: “Thích chứ! Là sản phẩm dùng thử ạ? Khi nào được đưa ra thị trường, cô nhỏ cũng thích, lần trước còn hỏi cháu.”
“Không đưa ra thị trường. Nguyên liệu quý hiếm, chỉ có mỗi một chai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504575/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.