Chỉ hai phút sau cuộc gọi của anh cho Damian để giải thích về tình cảnh không may của mình, ba người đàn ông mặc đồ bảo hộ đã tắt radio, gập thang, cất những chiếc cốc không vào trong bếp, chất đồ lên xe tải và ra đi. Toby dõi theo họ qua cửa sổ, lùi xe ra khỏi chỗ đậu và biến mất trên đường, đi đâu đó để sơn tường cho ai đó có khả năng thanh toán cho họ. Anh thở dài, cảm thấy hơi chóng mặt. Nửa tiếng sau Damian đến nơi, trông rất nghiêm trọng, dáng vẻ chấp thuận đầy triết học quen thuộc không còn rõ rệt như mọi khi.
“Tệ thật,” anh ta nói.
Toby gật đầu và đưa cho anh ta một tách trà xanh Nhật Bản.
“Rất tệ,” anh ta nói tiếp.
“Tôi biết,” Toby đáp. “Đây chính là minh chứng thu nhỏ của sự tồi tệ. Và tôi ước gì tôi có thể nói điều gì với anh để làm cho nó bớt tồi tệ đi chút ít. Nhưng chẳng có gì. Tôi có 30.000 bảng và ai đó đã ăn trộm mất của tôi và tôi không có cách nào có thể lấy lại được. Anh sẽ không kiện tôi ra tòa chứ hả?”
Damian suy nghĩ về câu hỏi. Anh ta nhấp một ngụm trà và mím hai môi lại. Anh ta lại nghĩ thêm về câu hỏi đó. “Không,” cuối cùng anh ta nói, “không. Anh là bạn của Leah. Anh là người tử tế. Nhưng tôi vẫn phải trả tiền cho người của tôi và chúng ta phải tìm một cách nào đó.” Anh ta đứng lên và đi quanh phòng. Toby nhìn anh ta lo lắng.
“Tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-31-duong-giac-mo/1881697/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.