Hạ bỏ đi ra ngoài, tôi đến bên cái giá sách và thấy quyển nhật ký của em để trên đó kèm theo là một lá thư tôi mở ra xem thì thấy những con chữ nắn nót quen thuộc của em “Anh thân mến cho em gọi anh như thế lần cuối nha!!Em cũng không có gì nhiều để nói với anh đâu, em chỉ muốn xin lỗi vì thời gian đi học đã đem lại cho anh không ít rắc rối, em cũng muốn cảm ơn anh vì nhờ có anh em hiểu thế nào là hạnh phúc thế nào là niềm vui, cảm ơn anh luôn hỏi em” Sao buồn quá vậy, cần giúp gì hok?” dù đôi lúc anh cũng làm cho em thấy đau... nhưng có những cảm xúc như vậy thì mới gọi là sống phải không anh?! Hãy tha thứ vì em đã nói dối anh em hứa đây là lần cuối cùng, em không muốn anh buồn phiền lo lắng cho em nữa, anh ở bên cạnh em bấy nhiêu đủ rồi hãy đi tìm hạnh phúc cho bản thân anh đi. À giúp em gửi lời xin lỗi tới Liên nha anh, em đã quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mà từng ghét Liên như kẻ thù em thật sự không xứng đáng là một người bạn tốt. Và còn một điều này nữa xin anh hãy giúp em chăm sóc đàn bò sữa chăm sóc cánh đồng cỏ mộng mơ này, xin anh hãy tiếp tục thực hiện ước mơ của em, thật lòng em không muốn làm khó anh vậy đâu chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc thôi. Điều em hối hận nhất trong cuộc đời là chưa kịp nói với anh rằng em yêu anh, nếu có một ngày em quay lại nhất định em sẽ sống hết mình với ước mơ với tình yêu của mình tuyệt đối không bỏ cuộc nữa.
À còn nữa “ Smily” không phải có nghĩa là mỉm cười thật nhiều đâu mà là từ viết tắt của “ So Much, I Love You” đó, em ngốc lắm có đúng không nghĩ ra một câu đố ký ức phức tạp như thế để bày tỏ tình cảm thì sao mà người khác biết được chứ, nhưng chỉ có người ngốc mới thích một người ngốc mà thôi.
Hãy sống thật vui vẻ thật hạnh phúc và xem những kỷ niệm về em như một giấc mơ đẹp trong cuộc đời anh thôi nhé. Tạm biệt Thế Phương…Smily!!!”.
Tôi lật từng trang nhật ký của em ra xem... những kỷ niệm đó như đang hiện hữu trước mắt…Trời ơi!!! hóa ra “ Smily” lại là” So Much I Love You “ hóa ra em đã bày tỏ tình cảm của mình từ rất lâu vậy mà tôi lại cứ vô tâm nên không hề hay biết…
Tôi tựa người vào thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài trời vẫn là màu xanh mây vẫn là màu trắng mọi thứ sẽ không vì tôi mà thay đổi “ Tạm biệt tức là còn gặp lại em nhất định phải quay về đây nếu không tôi sẽ hận em suốt cuộc đời này”.
Trần Nhân gọi điện tới” Thế Phương nhất định mày phải bình tĩnh khi nghe tao nói chuyện này nha…”.
“Tao có còn bình tĩnh nữa đâu mà mất mày nói đi hôm nay tao sốc nhiều chuyện lắm rồi mày nói luôn đi tao chịu được mà”.
“Chuyến bay…mà Thi Yến lên đã gặp sự cố trên đường đi…mất tích đã năm ngày rồi…”.
Tôi buông lơi cánh tay xuống ngã vào bức tường phía sau mình, mất tích là sao chứ, tại sao lại có chuyện như thế này, sau bao nhiêu năm chờ đợi cuối cùng cũng đến ngày tôi và em quay về bên cạnh nhau thế mà bây giờ nói mất tích là cớ gì…một cái máy bay to như thế mấy trăm con người ở trên đó mà nói mất tích là sao...”ông trời đến bao giờ thì ông mới thôi thử thách tôi và Thi Yến đây?!”.
Tôi vội xuống lầu, thấy tôi có vẻ vội vã Hạ liền hỏi”Có chuyện gì mà trông anh căng thẳng thế?”.
Tôi đau khổ đáp “Chuyến bay mà Thi Yến đi đã gặp sự cố Trần Nhân vừa gọi điện báo chiếc máy bay đó mất tích rồi. Bây giờ tôi phải quay về thành phố ngay xem tình hình thế nào”.
Giọng Hạ trầm xuống hẳn “Như thế cũng hay”.
Tôi trố mắt ra nhìn Hạ “Hạ vừa nói gì cơ?”.
Nước mắt của Hạ vẫn cứ rơi xuống “Tôi nói như thế cũng hay… tôi sẽ có thể tự lừa mình là Thi Yến vẫn còn sống ở một nơi nào đó trong thế giới… còn hơn… là chứng kiến… tang lễ của đứa bạn ngốc nghếch đó…”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]