Tôi rối lắm chẳng biết bây giờ mình đang làm cái gì nữa, nhớ em mà cũng chẳng dám nói, yêu em mà lại chẳng dám bày tỏ lòng mình... tôi đúng là thằng hèn không hơn không kém mà.
Liên lại mang cơm đến bệnh viện cho tôi” Hôm nay em làm món anh thích đó anh nhớ ăn nhiều vào nha”.
“Uhm anh biết rồi em về trước đi, anh còn công việc cần giải quyết xong anh sẽ ăn sau”.
Liên về tôi lại nhường phần cơm đó qua cho Khoa”Cậu ăn giùm tôi nha”.
“Cái anh này thiệt tình sao ngày nào anh cũng nhường cơm cho em hết vậy cô Liên mà biết chắc sẽ không vui đâu”.
“Kệ cô ấy, tôi đã nói không cần rồi mà ai bảo cô ấy cứ ngoan cố làm gì”.
Tối nay tôi đang xem tivi nhận được điện thoại của Trần Nhân” Thế Phương à Thi Yến vừa mới về nước sáng nay đó”.
“Thằng quỷ mày còn đùa kiểu này nữa là tao tới nhà mày đấm cho vài cái bây giờ, trường thành cả rồi chứ không phải còn con nít đâu nha Nhân”.
“Ai rãnh đâu mà đùa với mày, hôm qua Thi Yến có nhắn tin là sáng nay sẽ về tới Việt Nam nhưng tại tao bận công việc quá nên quên nói cho mày biết”.
“Vậy bây giờ cô ấy đâu?”.
“Biết chết liền á Thi Yến không có về nhà bởi vậy tao mới lo nè”.
Sáng hôm sau, tôi cứ mãi chờ điện thoại của sân bay xem có thật sự là em đã về chưa nên quên mất cuộc gặp mặt với một bác sĩ ở Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/smily/2249520/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.