Lúc tôi về ba mẹ đã đi đâu đó chỉ còn mỗi dì Năm giúp việc đang quét dọn những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, tôi nhìn kỹ từng ngóc ngách trong ngôi nhà toàn là những khoảnh khắc giả tạo còn lưu lại của họ... sao lại có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy chứ??? 
Tự nhiên nước mắt rơi xuống từng giọt lúc này tôi ước có một bờ vai cho tôi tựa vào mà khóc…ước gì có ai đó an ủi tôi dù chỉ là một chút thôi cũng được…nhưng rồi tôi nhận ra tôi chỉ có một mình mà thôi, tôi lên phòng đóng cửa lại và tự nhủ với lòng “Nhắm mắt lại và ngủ một giấc đi mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.  
Sáng hôm sau, tôi thức dậy mặt trời vẫn cứ mọc, chim chóc vẫn cứ hót,…ừ mọi thứ sẽ chẳng bao giờ thay đổi vì tôi đâu chuyện hôm qua vẫn còn đó…phải, nó giống như một vết thương lớn trong tim tôi không bao giờ lành lại, tôi cũng đâu thể trốn tránh mãi nên đành đối mặt một lần cho xong.  
Tôi chia tay con bé kia… ừ ai thích thì tôi nhường đấy níu giữ chi một người cố tình lừa dối mình, chiều hôm đó tôi cũng nói chuyện với ba mẹ “Thật ra con biết hết rồi từ nay hai người không cần phải giả vờ hạnh phúc với nhau nữa đâu, ai thích sống sao thì cứ tự nhiên đừng quan tâm đến con nữa”. 
Tôi thấy mẹ của tôi khóc, mẹ có vẻ rất xót xa “Con nói gì vậy Thế Phương sao ba mẹ lại không quan tâm đến con chứ?”. 
Lửa giận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/smily/2249510/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.