Lại gặp anh y tá hôm qua “ Hình như Thế Phương và cô Thi Yến quen nhau hả?”
Anh và em cùng đồng thanh trả lời
Anh thì nói ” phải đấy”.
Em thì nói “ không có”.
Anh Khoa ngu người nhìn hai đứa “Ơ hay thế là thế nào có quen nhau hay không???”.
Em liền nói “ Không có quen nhau đâu anh”.
Anh và anh y tá đó đi ra ngoài và em nghe anh nói với anh Khoa “ Thật ra cô ấy là bạn rất rất thân với tôi đó”.
“Nhưng cô ấy nói không quen anh mà”.
“Đừng tin những gì cô ấy nói hhihihi”.
Em đi ra anh liền im bặt chờ anh Khoa đi rồi em lên tiếng hỏi “Anh muốn gì đây hả đã nói xem nhau như đồng nghiệp rồi mà”.
Anh nhún vai tỏ vẻ vô tội “Ừ thì là đồng nghiệp có gì đâu mà em căng thẳng vậy”.
Em cáu gắt “Đã nói gọi tôi là bác sĩ Lâm mà”.
“Không thích”.
“Anh thật quái đảng”.
“Cái gì có em quái đảng á”.
“Anh muốn cái gì đây sao kiếm chuyện với tôi hoài vậy???”.
Bất chợt anh đẩy em vào tường vây hai tay nhốt em vào một chỗ rồi nhìn em chằm chằm “Phải là anh hỏi em muốn cái gì đây thì đúng hơn đấy chúng ta xa nhau lâu như vậy chưa đủ sao mà ngày gặp lại em cứ giữ khoảng cách cố tình làm khó anh”.
Em liền đẩy anh ra “Tôi không cố tình làm khó anh nhưng đây là khoảng cách an toàn cho cả hai chúng ta”.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/smily/2249482/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.