Mẹ em vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai đứa nên mẹ nói với ba là sẽ nhận Liên làm con gái nuôi, anh hai cũng nhiệt tình ủng hộ, lúc nghe chuyện đó em đã rất bức xúc liền phản đối “ Tại sao mọi người tự quyết định mà không hỏi ý kiến của con gì hết vậy???”.
Anh hai liền lên tiếng “ Nè nhỏ em tưởng mình là ai mà bắt mọi người phải hỏi ý kiến của em chứ?”.
Em nhíu mày “Em biết là mình nhỏ tuổi nhất nhà nhưng em cũng là một thành viên trong gia đình mà mọi người quyết định chuyện gì thì cũng phải nói em biết với chứ”.
Anh hai nhún vài như chuyện đúng rồi “Thì bây giờ em biết rồi đó”.
Em nổi cáu lên “Nhưng ba mẹ với anh đã quyết định nhận Liên làm con gái nuôi rồi còn gì nói với em lúc này cũng như không”.
Mẹ liền khuyên em “Nè con gái con với Liên đã là bạn thân từ cấp 1 đến giờ rồi tính ra hai đứa cũng như chị em rồi còn gì, Liên nó lại mất ba mẹ từ nhỏ bây giờ lại mắc căn bệnh quái ác đó con không thấy thương cho bạn sao?”.
Em thật sự giận mẹ luôn rồi nên có chút cáu “Thương bạn không có nghĩa là nhường gia đình của mình cho bạn đâu mẹ à”.
“Con nói gì vậy nếu Liên là con gái của ba mẹ thì tình bạn của tụi con chẳng phải nâng lên một bậc sao?”.
Em liền giãy nãy không chịu “Con không cần…bất cứ thứ gì con cũng có thể nhường nhưng gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/smily/2249472/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.