Chương trước
Chương sau
Tiếng cốc cốc vang đều trong căn phòng, từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng trên chiếc bàn gỗ, Tịch Dương Thiếu Lăng nhăn nhó suy tư trước đống giấy tờ trắng muốt. Đang yên đang lành, cớ sao lại lòi ra một người phụ nữ tên Tuệ Tâm chứ? Thật là rắc rối! Thái độ thờ ơ của cha và sự thấp thỏm không thôi của mẹ thì không nói đi, lần này thì Tuyết Nhi không có bất cứ xúc cảm nào luôn. Nhưng ở đâu đó sâu trong đôi mắt của con bé, có một luồn sát khí khiến cậu sợ hãi không thôi. Hầy...

Cánh cửa phòng mở ra, bước vào là một nữ sinh mang nét đẹp sắc xảo ôm vài quyển tập dày. "Hội trưởng, ngài nên nghĩ cho hình tượng nhã nhặn của mình một chút đi. Ngày hôm qua ngài đã dụ dỗ con gái nhà lành người ta rồi đấy, chính thức thành trai hư rồi sao?" Cô bình thản bước đến bàn của mình, đặt từng quyển tập xuống.

"Cô biết tôi mà Lệ Chi, tôi luôn đối xử tốt với mọi người." Trong thoáng chốc, khuôn mặt từ nhăn nhó nhanh chóng chuyển sang hòa nhã, tự tại.

"Ngài không ăn trưa sao?" Lệ Chi nhoẻn miệng cười, ngồi xuống ghế.

Bút trong tay lướt nhẹ qua mặt giấy, Tịch Dương Thiếu Lăng vừa viết vừa trả lời và cũng không quên biểu diễn cái hình tượng quý ngài nhã nhặn của mình: "Không có tâm trạng."

"Còn hội phó?"

"Hắn đi bụi rồi." Tịch Dương Thiếu Lăng cười ôn hòa, bề ngoài thì cười thế đó nhưng trong nội tâm thì đang nung nấu ý nghĩ muốn giết người. Cái tên Hàn Đình Phong chết tiệt đó, lại bỏ bê bạn bè!

Thế nên đừng hỏi tại sao, ngay lúc này cậu hội phó đang tựa bên tường hóng gió bỗng nhiên lại hắt xì tận ba cái.

Hàn Đình Phong có chút khó chịu sờ sờ mũi, hoàn toàn không biết cậu bạn của mình đang thầm chửi rủa mình tệ hại đến cỡ nào.

Gió vi vu từng đợt lùa qua những lọn tóc bay, Hàn Đình Phong khẽ nhắm nghiền mắt thả lỏng người, chỉ để nghe tiếng gió phiêu du bên tai, để cảm nhận khí trời trong lành trên sân thượng.

Cạch... tiếng cửa mở ra, Hàn Đình Phong lười biếng nâng mắt nhìn đến cái đầu nhỏ thò qua cánh cửa đang chăm chú nhìn mình. Sao lúc nào cũng gặp cô gái này vậy?

Tịch Tuyết Nhi khẽ mím môi, có chút bối rối bước đến phía Hàn Đình Phong, nếu có Mari ở đây chắc cô sẽ phải há hốc mồm mà hỏi trời: "Đây mà là cô chủ sao?" Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Tịch Tuyết Nhi chưa lần nào chủ động tiếp cận một người con trai cùng trang lứa với vẻ e thẹn thế này.

Thầm thở dài, Hàn Đình Phong lê bước định rời đi nhưng lại không. "Hoắc Minh Vũ." Tịch Tuyết Nhi níu lấy vạt áo cậu, nhẹ gọi.

"Cô nhầm người rồi." Cô ta quên tên mình rồi sao?

Tịch Tuyết Nhi càng nắm chặt vạt áo cậu hơn, "Chiếc khăn hôm qua..."

"Cứ giữ lấy." Hàn Đình Phong gạt tay cô ra, xuống sân thượng bỏ lại Tịch Tuyết Nhi còn đang bỡ ngỡ phía sau.

Cúi đầu nhìn đến chiếc khăn mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay, cô thật sự cảm thấy khó hiểu. Đã từng rất thân với nhau, đã từng chơi đùa cùng nhau nhưng sao lại quên cô chứ?

Từng bước từng bước trên cầu thang, Tịch Dương Thiếu Lăng như bỏ ngoài tai những tiếng nói phía sau. Các anh chị học sinh khối ba cậu nhìn tôi, tôi nhìn cô, xì xầm to nhỏ: "Chắc là đi hẹn hò với bé năm nhất rồi." Nãy có thấy cô bé ấy đi lên tầng thượng cơ mà.

"Tôi thật sự không biết hội trưởng vốn luôn hòa nhã này lại là một con sói không hơn không kém cơ đấy." Sự thật gật gù: đính chính lại chính là con sói.

"Nghe mấy bọn năm nhất nói ấy, hôm qua hai người đó đi thử áo cưới." Sự thật lên tiếng: đúng là đi thử đồ, váy trắng nhé, vest trắng nhé, nhưng chỉ là buổi bố dẫn con gái đi thử đồ thôi!

"Này, sớm thế cơ á. Bé gái dễ thương như thế mà cũng ăn cho bằng được." Sự thật thương hại cho ai đó: Ây dà, ăn được đã ăn từ lâu rồi.

Mặc kệ những lời nói đó, hình tượng quý ngài hội trưởng nhã nhặn vẫn còn trụ vững trên người Tịch Dương Thiếu Lăng ngay cả lúc đi cầu thang và cả lúc cứu một cô gái.

Phía trước cậu, một cô gái bị vấp phải một thứ gì đó và sắp ngã xuống. Tịch Dương Thiếu Lăng tay nhanh mắt lẹ "anh hùng cứu mỹ nhân" với cái tư thế lãng mạng cổ điển: Chàng ẫm nàng.

Quý ngài nhã nhặn cười ấm áp, đôi mắt xanh lam yêu nghiệt ôn nhu, "Phải cẩn thận ch..." Uầy chờ đã, tại sao dưa lùn Mari lại ở đây?!

Vì quá shock nên từ cái tư thế "chàng ẫm nàng" được chuyển thể thành: Chàng đứng, nàng nằm ếch dưới cầu thang.

Với việc lăn lộn vài vòng và cái tư thế nằm ếch như thế kia, chưa kể đến tiếng bịch bịch đau đớn, cô chưa lộ hàng là cũng may rồi.

Mari uể oải bò rồi đứng hẳng dậy, gương mặt kinh dị trừng lớn mắt đến Tịch Dương Thiếu Lăng. Nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết cái tên nhóc đáng ghét kia đã uống trà với bác Diêm Vương bao nhiêu lần rồi!

Tịch Dương Thiếu Lăng nhanh chóng chạy đến rồi kéo Mari đi, đến một góc khuất mới buông tha.

"Đau!" Mari nhăn nhó oán trách, thật chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả!

"Nói! Sao cô lại mặc đồng phục học sinh năm nhất và còn xuất hiện ở đây?" Tịch Dương Thiếu Lăng gằn từng tiếng hỏi, mong là cô ta sẽ không học cùng...

"Tôi học cùng cô chủ đó, thưa cậu chủ." Mari khiêu khích nhìn Tịch Dương Thiếu Lăng. Ố hô hô, bà đây được từng giây từng phút bên cạnh Tuyết Nhi rồi nha.

Tịch Dương Thiếu Lăng vặn vẹo cười, "Nhưng cô đã 20 tuổi."

"Tuổi tác không quan trọng, không phải trong tình yêu cũng vậy sao?" Trích theo định luật mới của Mari.

Xoa xoa mi tâm, Tịch Dương Thiếu Lăng mệt mỏi nói: "Vậy sao cô lại bén mảng qua khu năm ba?"

"Tôi cùng cô chủ đi tham quan trường mới." Mari cười tít cả mắt, chú thấy Tuyết Nhi cùng bà thân thiết thế nào rồi chứ?

"Thế Tuyết Nhi đâu?"

"Nãy giờ sát cánh với tôi mà cậu không... thấy à?" Bậy nào! Tuyết Nhi đâu rồi trời ạ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.