Chiều đó, sơn trang đổi chủ. Nói vậy tựa hồ cũng không chuẩn xác, bởi vì sơn trang nguyên bản còn chưa tới tay Bách Cẩn.
Bách Hiên ung dung thiêu hết giấy vàng cho Bách lão trang chủ, thần sắc tự nhiên đứng dậy lấy ngọc bội trong tay trướng phòng, sau đó nắm lấy dây đỏ tinh tế lắc lắc nhẹ một cái, khóe miệng chậm rãi, câu dẫn ra một nụ cười mỹ mãn.
“Hôm nay chư vị giang hồ bằng hữu ở đây đều xem như là người chứng giám, nhờ phụ thân yêu thương mà giao sơn trang cho ta để ý, nhưng Bách Hiên mới ra giang hồ kinh nghiệm còn ít, sau này có làm cái gì sai cái gì không thích hợp mong các vị đồng đạo các vị tiền bối góp ý chỉ giáo. Tại hạ bên này nói lời cảm tạ trước, cũng hy vọng Thúy Bách sơn trang có thể như lúc gia phụ còn trên đời, vì sự phồn vinh của võ lâm mà cống hiến một phần lực lượng.”
Thanh âm Bách Hiên không cao không thấp, rõ ràng đúng mực suy xét đều vừa hảo, thêm mấy phần cuồng vọng, ít mấy phần nhát gan. Nhưng phối với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh đó, chiếu vào mắt lão Bạch lại không thuận cho lắm.
Tựa như Ngôn Thị Phi nói, xem người không xem mặt, xem mắt. Nói thật, Bách Hiên biểu hiện ra được sự trầm ổn hiếm có ở tuổi hắn, nhưng ánh mắt kia lại mơ hồ tiết lộ tâm tình. Trong con người hẹp dài kia ngoại trừ sự vui vẻ thỏa mãn, còn lộ ra một chút như là mừng không kể xiết. Có thể nói trong mắt lão Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/81969/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.