Chân trước Lý Chuy mới ra cửa, chân sau Câu tam đã lập tức từ dưới sàng chui ra, biểu tình khoa trương duỗi duỗi tay chân, làm như đã súc quá lâu mà đau nhức.
“Ngươi vừa nãy cùng người nọ nói thầm cái gì đó?” Câu tam hiếu kỳ hỏi.
“Nói loạn thì nghe cái gì, nghe kỹ việc của ngươi là được rồi.” Lão Bạch nói xong đi tới trước bàn cúi người ở tờ giấy trên án viết xuống dãy mấy cái tên, sau đó lấy giấy ra khỏi chỉ trấn (chặn giấy),đưa cho Câu tam, “Lúc chạng vạng, cầm mấy thứ này đến nghĩa trang tìm ta.”
Chân mày Câu tam rút khẩn: “Máu chó... Tiền giấy... Dây thắt cổ? Mấy cái thứ thất loạn bát tao gì đây.”
“Dù sao thì cũng là để dùng cả, chiều đến nghĩa trang ta sẽ nói rõ cho ngươi.”
“...” Câu tam nhìn tờ giấy, như cũ không di chuyển.
Lão Bạch tức giận phiên phiên bạch nhãn (liếc),sau đó đổi thành cái mỉm cười hòa ái, ôn nhu nói: “Câu tam gia.”
“Ân?” Câu tam từ đêm qua đến sáng nay đều bị khi dễ, giờ được gọi một tiếng gia, theo trực giác ngoái đầu nhìn lại, biểu tình vui vẻ.
“Nếu không đi mua, võ công của ngài e không về được rồi.”
“...”
Đe dọa trong ngọt ngào, Câu tam ấm ức xuất môn bán sức. Lúc ra cửa còn đang suy nghĩ, sao Hóa Công tán này lại đặc biệt không hóa mất Súc Cốt công nhỉ?
Lão Bạch đương nhiên không biết lòng Câu tam, huống hồ lúc này y cũng không rảnh bận tâm. Đợi Câu tam đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188441/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.