Heo rừng hình như đã lỡ yêu phong cảnh ở trên núi, thường hay đến đó hóng hóng gió tản tản bộ, vì vậy Ôn Thiển khổ rồi. Kiếm pháp vốn đã tiệm nhập giai cảnh, lại thiếu chút nữa đảo ngược trở về.
“Thực sự lại đi ra rồi?” Lão Bạch nhíu mày, thật giống như chịu khổ chịu nạn chính là mình.
“Thiên chân vạn xác.” Ôn Thiển có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
“Sao lại như vậy chứ, theo lý trên đỉnh núi không có nhiều heo rừng như vậy a.” Lão Bạch cân nhắc không ra.
Ôn Thiển lại lắc đầu: “Không có nhiều như vậy, chỉ có một con này, tướng mạo đều sắp khắc trong đầu ta rồi, hóa thành tro ta cũng nhận ra được.”
Một cỗ hàn ý kỳ lạ khiến lão Bạch sợ run cả người. Phỏng chừng còn tiếp tục dày vò thế nữa thì vị kiếm hiệp trước mặt y rất có khả năng đổi nghề làm đồ tể.
“Nếu không, sau này ngươi ở trong sân luyện đi,” lão Bạch suy nghĩ một chút, đưa ra kiến nghị, “Chỗ này cũng rộng, ta ở trong phòng luyện nội công tâm pháp, cũng sẽ không quấy rối tới ngươi.”
“Sân sao…” Ôn Thiển nghe vậy thì nhìn quanh bốn phía, dường như là lần đầu chăm chú quan sát nơi mà đi ra đi vào gì cũng đều phải đi qua. Trước không cảm thấy, nay nhìn lại, đừng nói, thật đúng là so với sân nhà người khác rộng hơn rất nhiều.
“Thế nào?” Lão Bạch thử hỏi.
Ôn Thiển cười khổ: “Ta còn lựa chọn khác sao.”
Lão Bạch rất hòa ái vỗ vai Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188410/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.