Không gian chật chội, tia sáng ảm đạm, tiếng nói niêm nị, hòa mỹ đến mức khiến cho y phải run rẩy, tất cả của tất cả khiến lão Bạch khó thở, mà nghe xong yêu cầu của đối phương thì, thân thể càng không tự chủ được mà run lên, là cái loại cảm giác không xong lộ tẩy rồi bị người nắm ở trong tay.
“Bách trang chủ thật biết nói giỡn, ta bất quá chỉ là một người làm ăn mà thôi, bắt bắt gian, bảo bảo tiêu, chưa từng có kỹ thuật kia.” Lão Bạch thân thể căng thẳng, nỗ lực làm cho thanh âm nghe có vẻ tự nhiên.
Bách Hiên câu dẫn khóe miệng, cười đến mỹ diễm mà tà mị. Chỉ thấy hắn bình tĩnh tháo xuống miếng ngọc bội đại biểu cho đại quyền của Thúy Bách sơn trang, ở trước mặt mình khe khẽ lắc: “Ánh sáng xuyên qua, nó sẽ trở nên đẹp vô cùng, ngươi có biết không.”
Bách Hiên biểu tình mê ly, như si như say, lão Bạch trực giác hắn không bình thường, quanh thân đều lộ ra một cỗ quỷ dị, liền theo bản năng lui về phía sau, tiếc là không thể lui được nữa, đành phải dán chặt lên vách tường của xe ngựa: “Không biết, ta chưa từng thấy qua.”
“Đáng tiếc rồi, rõ ràng đã cùng nó sớm chiều ở chung bao nhiêu ngày như thế.” Bách Hiên nhàn nhạt thở dài, đem ngọc bội thu lại trong tay, ánh mắt lần nữa rơi xuống người lão Bạch, “Khi đó, ta không nghĩ ra ngươi có thể đem thứ đồ chơi này đưa đến.”
“Nếu đã nhận, đương nhiên phải tận lực ứng phó.” Cổ họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188405/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.