Nếu mình không dịch dung, vậy Ôn Thiển nhất định sẽ qua chào, cười nói biệt lai vô dạng. Tuy ngoài miệng không nói là nhớ, nhưng trong lòng chắc cũng có một chút ba, giống như mình nhớ hắn vậy… lão Bạch nghĩ vậy, đột nhiên là nghe thấy một thanh âm trong lòng khẽ hỏi, có sao, một người nhất quán đạm nhiên như hắn thực sự sẽ nhớ ngươi sao?
Dám không nhớ, sau này lên núi trú đông chỉ cho ngươi gặm mình cải trắng, hơn nữa còn phải gặm sống.
Dám không nhớ, sau này lên núi nghỉ hè chỉ hấp khoai lang cho ngươi, còn bắt ngươi ăn nóng.
Dám không nhớ, ta đem toàn bộ heo núi ở Bạch gia sơn ra vây công ngươi.
Dám không nhớ, …
Đang lúc tư tự cuồn cuộn, tinh thần của lão Bạch cũng dần dần bị hấp trở lại. Chớp mắt mấy cái, Bạch đại hiệp được một cái gọi là thần thanh khí sảng, được một cái goi là toàn thân thư sướng.
Xem điểm tâm rơi tứ tán trên mặt đất cùng đĩa đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, lão Bạch có chút băn khoăn, ngồi xuống định nhặt lại. Ai biết vừa mới ngồi xổm xuống, đỉnh đầu đã vù một cái gió mát xẹt qua, tiếp đó thì tiếng bát đĩa vỡ truyền tới. Lão Bạch cứng ngắc quay đầu nhìn, chiếc đĩa khắc hoa cực lớn thiếu chút nữa trở thành hung khí trí mạng giờ đã tứ phân ngũ liệt thân thủ hai nơi.
Lão Bạch híp mắt, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn về phía đĩa bay tới, đang định ở trước mặt công chúng quở trách hành vi “ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188391/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.