Cùng với Vi Lợi Đồ câu được câu không hàn huyên xong, lão Bạch trở về phòng. Đường dài bôn ba khiến y buồn ngủ đến lợi hại, vừa mới dính vào cái giường mềm mại thì đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Lần nữa tỉnh lại đã là nửa đêm. Theo lý thuyết lúc thân thể mệt mỏi đến cực hộ hẳn là phải ngủ thẳng một giấc tới sáng mai luôn, bất đắc dĩ bị cái bụng dày vò quá lợi hại, cảm giác đói như một tiểu đội sâu cùng nhau gặm khiến lão Bạch khó chịu, cuối cùng y chỉ có thể cường đả tinh thần rời giường kiếm ăn.
Tây uyển lúc này đã không còn nửa điểm ánh nến, giống như bị một tấm rèm lớn màu đen che phủ. Ở trong viện mọi âm thanh câu tĩnh, cái mùa này ngay cả côn trùng cũng không kêu to suốt đêm nữa, chỉ còn một vài ngôi sao tỏa sáng trong thế giới tĩnh lặng này.
Lão Bạch nhẹ bước rời đi sau khi đóng kỹ cửa phòng, theo ký ức rời khỏi Tây uyển, đi qua hậu hoa viên cành lá sum xuê quái thạch trùng trùng, cuối cùng mò tới được trù phòng. Đám người hầu đã nghỉ ngơi từ lâu, giờ chính là cơ hội tốt của chuột bự.
Bất quá cũng không thể xem mình là con chuột bự được, lão Bạch nghĩ, đồng thời cũng hạ quyết tâm ngày mai gặp được Ngôn Thị Phi phải hảo hảo nói về chỗ thiếu hụt của cơ chế tiệc cơ động này, có lý nào lại để khách đói bụng như thế chứ.
Đại môn của trù phòng đóng chặt, lão Bạch thử đẩy, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188387/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.