Sáng sớm ngày thứ ba, Đông Tuyết phòng.
“Chính là mấy thứ này?” Lão Bạch tỉ mỉ lật xem mấy tờ giấy Y Bối Kỳ mang về, ách, kỳ thực cũng không được mấy tấm.
“Tiểu Câu còn thiếu điều lau người cho Nhâm Xung thôi.” Y Bối Kỳ sắc mặt có chút uể oải, “Đầu mối trên người hắn xác thực không nhiều lắm.”
“Tiểu Câu?” Lão Bạch mỉm cười, “Hai người ở chung cũng chưa được bao lâu nha.”
Y Bối Kỳ vi quẫn: “Hắn một tiếng tỷ kêu ngọt bao nhiêu ngươi biết không, muốn phát hỏa cũng không được.”
“Ha hả.” Lão Bạch cảm giác mình có thể tượng tượng ra cảnh đó.
“Được rồi, có thể làm ta đều đã làm xong, còn lại là của ngươi đó.” Nhịn một đêm, Y Bối Kỳ đánh liền hai cái ngáp.
“Vậy đủ rồi, chậc, rõ ràng có nhiều chỗ trước lại không để ý tới. Muốn ta nói… Di, đây là cái gì?” Lão Bạch đột nhiên chỉ vào một đám chữ trên tờ giấy.
“Không biết, nhưng đúng là rất kỳ lạ.” Y Bối Kỳ buồn bã nói, “Hắn trước khi chết nhất định là nắm mạnh lấy thứ gì, cho nên mới có ấn ký này. Vừa chết nhìn không ra, nhưng mấy ngày sau lại hiện lên.”
Lão Bạch nhíu mày: “Đây rốt cuộc là thứ gì…”
“Được rồi, Bạch đầu mục, mặc kệ ngươi muốn về phòng ngẫm nghĩ hay là chạy loạn khắp uyển, nói chung là bản cô nương buồn ngủ rồi.” Y Bối Kỳ lầm bầm đem lão Bạch đẩy ra khỏi khuê phòng đại môn.
“Chờ, chờ chút đã,” lão Bạch vội nói, “Vẫn còn chuyện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188377/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.