Lúc nhìn thấy thiệp cưới, đần mặt ra không chỉ có mình lão Bạch. Câu tam hầu như phải dốc hết khả năng mới đem lão Bạch dụ được xuống núi, hơn nữa hắn thực sự cảm thấy Ôn Thiển đối lão Bạch có chút đặc biệt, cho nên cái thiếp này, biến thành châm chọc lớn nhất đối với hắn và lão Bạch.
Câu Tiểu Câu chưa trải qua chuyện này, chỉ cảm thấy tất cả đều loạn hết làm, không tìm được lối ra. Nhìn lão Bạch, không hiểu sao rất muốn bước qua ôm lấy một cái: “Ngươi… muốn đi sao?”
“Đi, phải đi.” Lão Bạch mở thiệp mời ra để ở trên lồng nhốt bồ câu, một lần lại một lần vuốt xuống, thẳng đến khi nếp gấp trên trang giấy trở nên mờ nhạt. Bản thân cử động này vốn không có ý nghĩa, nhưng lão Bạch lúc này cần tìm chuyện để làm, chỉ cần không phải là rảnh rỗi.
“Được rồi, rất phẳng rồi.” Câu tam tiến lên nắm bàn tay lạnh lẽo của lão Bạch, xoa xoa một chút hi vọng có thể truyền ít nhiệt lượng qua cho y, “Cái này, không xuống núi không được rồi.”
Lão Bạch ngốc ngốc nhìn Câu tam, một lát mới lộ ra nụ cười yếu ớt: “Ta còn tưởng ngươi sẽ khuyên ta đừng đi chứ.”
“Làm chi không đi?” Câu tam nói không cần suy nghĩ, “Ít ra cũng phải biết lòng hắn nghĩ thế nào, chết cũng phải chết minh bạch.”
“…”
“Phi phi phi, đại cát đại lợi!”
“Ha hả, ” lão Bạch cười khẽ một tiếng, tay hình như thật sự đã ấm lên, ôn độ từ đầu ngón tay truyền tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188355/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.