Cứ như đã hẹn trước với nhau, Câu Tiểu Câu cùng vợ chồng Ngôn Thị Phi chọn chung một ngày để rời khỏi Ôn trạch. Lão Bạch có chút luyến tiếc, lại không mở miệng giữ lại được. Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ về nhà không có gì đáng trách, dù sao bọn hắn với Ôn Thiển cũng chỉ là sơ giao, hơn nữa người ta đã khang phục, giữ lại nữa đích thực là lạ. Mà Câu tam, chưa nói năng gì đã moi viên dạ minh châu cực lớn ra khoe khoang với lão Bạch, vừa khoe vừa hỏi Lý Đại Ngưu liệu có thích hay không à. Lão Bạch nhịn nhịn, cuối cùng đem câu “Đừng cho hắn biết ngươi móc nó từ trong miệng người chết ra là được” nuốt xuống bụng.
Đột nhiên người đều đi cả, tòa nhà liền trở nên vắng vẻ. Lão Bạch nhớ hơn hai năm trước lúc mình tới Ôn trạch thì, nơi này cũng là cái dạng đó. Người hầu không nói nhiều, chủ nhân lại càng ít nói, nếu không phải y đến thác nước sau núi tìm Ôn Thiển, khả năng mấy ngày cũng không thấy bóng người này đâu. Ở nơi này, thậm chí so với Bạch gia sơn còn muốn cô đơn hơn, trên Bạch gia sơn còn có chim thú côn trùng kêu vang, mà nơi này cả tiếng gió cũng nghe không được. Ở lâu rồi, thì tựa như rơi vào một góc bị lãng quên, chung quy có cảm giác mình tồn tại hay không, ai người để ý.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm của Ôn Thiển đem tư tự lão Bạch kéo lại, vừa chuyển đầu, đã thấy nam nhân nhìn mình mỉm cười.
“Ta đang nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188346/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.