Thực sự, là đứa bé đó.
Thanh âm xa lạ, hình dáng cũng xa lạ, nhưng giờ lão Bạch mới thật sự hiểu được câu kia của Ngôn Thị Phi, nhìn người không nhìn mặt, nhìn mắt, nhận người không dùng mắt, dùng tâm. Dù có ngụy trang xảo diệu thế nào, triệt để ra sao, y chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức nhìn ra, đó là Chu Tiểu Thôn.
Y đã nuôi đứa nhỏ đó hơn mười năm a, nhìn người ta từng đao từng đao chém xuống, lão Bạch chỉ cảm thấy đao kia như chém lên người mình. Tình cảm mơ hồ dị dạng năm xưa đã sớm tan biến, lão Bạch giờ chỉ cảm thấy, hài tử nhà mình bị người ta khi dễ, y là sư phụ, y đau lòng.
Nếu là một đấy hai, Ôn Thiển không có phần thắng. Nhưng mục đích của nam nhân rất rõ ràng, tách hai người đang quấn đấu nhau ra. Cho nên kiếm của hắn rất xảo, thời cơ cũng nắm rất chuẩn, không được mấy chiêu, đã dùng tứ lạng bạt thiên cân tách hai người ra rồi.
“Ôn thiếu hiệp, ngươi đây là…”Hạ Huyền Thủy hơi nghi vấn hỏi.
Ôn Thiển lập tức ôm quyền, có lễ nói: “Hạ chưởng môn đừng đa tâm, hạ bối bội phục nhân phẩm và tu vi của chưởng môn, sẽ biết lượng sức không đi tranh chức minh chủ này, chỉ là luận bàn võ công, vừa phải mới tốt, bằng không tổn thương hòa khí, vậy thật đáng tiếc, ngài nói có đúng không? Mong Hạ chưởng môn không nên chấp nhặt với tiểu bối.”
Hạ Huyền Thủy hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Hắn biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-y-nhan/3188334/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.