Chương trước
Chương sau
Do tự hạn chế tốc độ bản thân để tăng độ khéo léo, nên tốc độ của Thiên Anh không nhanh, tốc độ của hắn chỉ bằng hai phần ba so với Ngô Quân Hùng mà thôi.
Nhưng dựa vào khả năng tính toán của bản thân, suy diễn tình huống tiếp theo, chọn lựa thời cơ để thích hợp ra tay. Nên dù tốc độ của hắn chậm hơn đối phương, vẫn có thể đánh cho đối phương lâm vào thế hạ phong.
Ngay khi Ngô Quân Hùng co cụm lại phòng ngự, Thiên Anh liền có thể thoải mái tấn công, khai thác điểm yếu của hắn. Nếu như bản thân đã yếu hơn đối phương cả về sức mạnh lẫn tốc độ, nhất định phải dùng ‘liên hoàn kỹ năng’ khống chế địch nhân. Khiến cho địch nhân không cách nào trả đòn. Sau đó tung ra ‘tuyệt kỹ’ kết liễu kẻ địch.
Nhưng muốn luyện được khả năng này không dễ, muốn luyện được nó phải tìm kiếm kẻ địch mạnh hơn bản thân, mà hành động này có khác gì tìm chết đâu.
Còn một phương pháp khác cũng là tìm kẻ địch vừa tầm, hoặc kém hơn bản thân một chút, sau đó tự hạn chế bản thân lại. Sau đó dùng đối phương để luyện tập. Phương pháp này an toàn hơn, nhưng mà khổ một nỗi, trình độ của Thiên Anh đã ở rất cao rồi.
Hắn không thể tìm mấy kẻ tạp nham để chiến đấu được, giống như ngày trước hắn xung đột với đám người của bang Búa Rìu cùng bang Sọ Hổ, đám kia còn không đủ làm đối tượng luyện tập cho hắn nữa.
Chỉ có bọn người Văn Luyện, Bá Nam xem như tạm được. Có điều bọn họ lại không có nhiều thời gian để gặp nhau. Bình thường Thiên Anh vẫn tiến hành luyện tập cùng Thiên Lang. Nhưng mà trình độ cận chiến hai bên quá cách biệt, Thiên Anh dù cố hết sức thì chỉ hai tát là gục, gắng gượng lắm thì được năm lần, sau đó bị Thiên Lang đè xuống.
Sức mạnh cùng tốc độ của Thiên Lang hơn xa hắn, phòng ngự thì không cần phải nói. Đã thế Thiên Lang còn được hắn dạy cho khả năng cận chiến, bao nhiêu món nghề của hắn Thiên Lang đều biết cả, cộng thêm khả năng săn mồi của bản thân. Nếu một chọi một, Thiên Anh hoàn toàn không có cửa thắng.
“Hự!”
Có điều chiến đấu giữa người và thú hoàn toàn khác nhau, thú biến dị có phòng ngự khủng khiếp cực kỳ khó đánh xuyên qua, nhưng người thì khác.
Giống như Ngô Quân Hùng chẳng hạn, hắn tuy mạnh thật. Nhưng bị đánh trúng điểm yếu vẫn gục như thường. Thiên Anh tung ra hai đòn quyết định, một đòn vào đùi khiến cho Ngô Quân Hùng giảm mạnh tốc độ, sau khi tốc độ giảm sơ hở hắn lộ ra càng nhiều, Thiên Anh tiếp tục tấn công vào phần ức của hắn.
Chỉ một đòn duy nhất, mặc dù tên kia mặc áo giáp nhưng vô dụng. Thiên Anh được đào tạo bài bản từ các tay trùm trong lao tù, hắn có khả năng đánh xuyên qua phòng ngự bên ngoài, kích thương nội tạng bên trong. Nên áo giáp bình thường không có khả năng cản lại được hắn. — QUẢNG CÁO —
Tại phần ức của một người tập trung rất nhiều dây thần kinh, chỉ cần tung ra một đòn vừa phải lập tức có thể hạ gục đối thủ, nếu lực lượng đủ mạnh có thể kết liễu đối phương.
“Ọc ọc…”
Ngô Quân Hùng bị Thiên Anh đánh vào chỗ hiểm, lúc này nằm gục ở trên mặt tuyết, toàn thân co giật không ngừng, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép.
Bọn người Lê Hùng, Bá Nam nhìn thấy cảnh này thì cũng không mấy ngạc nhiên. Dù sao bọn họ cũng rõ ràng cái thằng cha nhìn hiền hiền trước mắt thực lực thế nào. Ngô Quân Hùng tuy là người nổi bật trong bạn cùng lứa, nhưng cần phải có rất nhiều thời gian để sánh bằng với Con Quỷ Phương Bắc.
Có điều chỉ hai người bọn họ thấy bình thường thôi, còn Lê Diệp Phàm và một số người khác lại không thấy như vậy. Ngô Quân Hùng mạnh ra sao bọn họ làm sao không biết.
Người này một đấm cho thể đánh bất tỉnh biến dị thú cấp ba, một mình chiến đấu cùng biến dị thú cấp bốn phổ thông cũng không có vấn đề. Ngày trước hắn bị một con tê tê biến dị cấp bốn đâm trúng cũng không gục ngã, vậy mà lúc này.
Đi tới bên cạnh Ngô Quân Hùng, sau khi nhìn hắn một hồi. Bá Nam mới thở ra một hơi, sau đó nhìn Thiên Anh cười nói:
“Ông cảm thấy thế nào? Thằng nhóc này khá không? Tuy tính thằng nhóc này hơi bốc đồng nhưng chân chính là thiên tài đấy. Bang chủ bọn tôi đã có ý định kết nạp thằng nhóc này vào hội.”
Thiên Anh rất thẳng thắn đưa ra nhận xét, hắn nói:
“Khá giỏi. Nhưng khả năng khống chế lực lượng, cùng kinh nghiệm chiến đấu còn thiếu sót rất nhiều. Toàn bộ phương thức chiến đấu của cậu ta chỉ chuyên tấn công thú biến dị. Không phù hợp chiến đấu với người. Mãng Xà Bang nếu đã muốn bồi dưỡng cậu ta thì ông nên tự mình chỉ đạo đi.”
Ngay vào thời điểm hai người đang nói chuyện với nhau thì Văn Luyện đi qua bên này, hắn nhìn ngó sau đó sờ mặt của Thiên Anh một hồi, tiếp đó hắn mới kinh ngạc nói:
“Cảm giác giống như thật luôn, ngoại trừ nó không thể cử động theo biểu cảm gương mặt ra thì hoàn hảo, ông mới làm cái này à?” — QUẢNG CÁO —
Lê Phàm cùng với một số người khác nhìn thấy phó hội trưởng của Chính Nghĩa Hội cũng thân với Thiên Anh như vậy thì rất ngạc nhiên, đến lúc này bọn họ bắt đầu tò mò về thân phận của Thiên Anh rồi.
Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên, Thiên Anh lúc này đẩy tay Văn Luyện ra sau đó cười nói:
“Tôi sợ dùng mặt thật gặp người sẽ khiến người ta sợ hãi nên đeo lên cái mặt nạ ấy mà. Bên phía Chính Nghĩa Hội tới đông đủ rồi à?”
Đình Mạnh lúc này cũng đã đi qua bên này, sau khi đưa Ngô Quân Hùng ra sau cho những người khác chăm sóc, hắn lúc này cũng đi lên nhập bọn với đám người Thiên Anh.
“Đến đông đủ rồi, hội trưởng lúc này đã căn dặn mọi người. Không lâu nữa bọn họ sẽ di chuyển tới đây, hiện tại nhiệm vụ của chúng ta làm thám thính nơi này. Mà ông sao lại cùng với thằng nhóc kia nổi lên xung đột vậy?”
Văn Luyện ở một bên cũng cảm thấy kỳ quái, hắn nói:
“Ông đâu phải là một người thích gây chuyện nhỉ? Làm thế quái nào mà phiền toái cứ tự tìm tới ông hay vậy? Cái hồi đụng phải hai thế lực kia cũng thế.”
Thiên Anh chỉ tấm da mặt của mình nói:
“Là do cái tấm da mặt này nè, do nó không biểu cảm được nên thằng nhóc kia tưởng tôi khinh thường nó, rồi giả bộ lạnh lùng gì đó. Thế là nó quyết định dạy cho tôi một bài học phải biết tôn trọng người khác.”
Văn Luyện: “...” Đình Mạnh: “...” Mọi người: “...”
Dù là ngay cả Ngô Quân Hùng đang đau đến khó thở, sau khi nghe xong cũng không biết nên nói thế nào nữa. — QUẢNG CÁO —
Thấy mọi người phản ứng như vậy, Thiên Anh cười nói:
“Thôi có gì đâu mà ngẩn người ra, chuyện bé như con muỗi ấy mà, để tâm làm gì.”
Lê Hùng đưa ra một ngón tay cái, sau đó nói:
“Nhất ông rồi, riêng ở khoản này tôi nể ông.”
Bá Nam cười nói:
“Haha. Thằng nhóc kia xem như cũng nhận được bài học rồi, sau này làm việc sẽ cẩn thận hơn, không có bất cẩn như vậy. Chuyện cũng qua rồi, mọi người đều vui.”
Ba người khác nghe vậy đều gật đầu, đúng vào lúc này Đình Mạnh kéo tay Thiên Anh đi qua một bên, vừa đi hắn vừa nói:
“Thôi ông đi qua bên này một chút, để tối giới thiệu ông với mấy đứa nhỏ này, không sau này bọn nó lại tìm ông kiếm chuyện lại mệt.”
Thật ra thì tuổi Thiên Anh cũng chỉ ngang với bọn Ngô Quân Hùng mà thôi, chẳng qua do hắn bươn trải ngoài đời từ sớm, đã vậy còn không chăm chút bản thân nên nhìn hắn giống ông chú bốn mươi.
Thành ra bọn người Đình Mạnh mới nhận hắn vào hàng ngũ người cao tuổi, có điều Thiên Anh cũng không có phản đối, dù sao cùng tuổi nói chuyện vẫn dễ hơn. Với Thiên Anh cũng thích nói chuyện cùng những người lớn tuổi.
Lớn tuổi rồi, tâm tính ổn định, không dễ cáu gắt, không bốc đồng, không thích làm những trò vô bổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.