Chương trước
Chương sau
Khu vực rừng thông cách nơi Thiên Anh đang đứng tương đối xa. Khoảng cách rơi vào tầm hai mươi dặm, nếu người bình thường nhìn về khu vực kia thì chỉ thấy một cánh rừng thông bạt ngàn mà thôi.
Cho dù là Thiên Anh sau khi được cấy ghép cổ vật thì cũng chỉ có quan sát hiệu quả trong phạm vi mười tám dặm đỗ lại. Tầm quan sát của hắn vẫn sẽ bị giảm xuống khi trời tối. Vì vậy dù đã rất cố gắng nhưng hắn không thể quan sát những gì ở trong khu rừng thông kia.
Đúng vào lúc này, bác Tấn nhìn qua hắn nói:
“Chúng ta đi qua bên đó xem là gì. Lấy khả năng của hai chúng ta cùng với hai người bạn của cháu thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn.”
Thiên Anh khẽ nhíu mày lại, hắn hỏi:
“Bác có cần thêm vũ khí không? Cháu thấy liên tục dùng năng lực thức tỉnh không phải là cách hay.”
Bác Tấn gật đầu nói:
“Cho bác một khẩu súng hạng nặng đi, loại shotgun ấy. Thứ kia thích hợp đối phó với quái vật cấp thấp.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, tiếp đó hắn dẫn bác Tấn đi vào trong nhà. Hắn trước hết để cho Alisa giúp bác tấn điều trị các vết thương bên ngoài, đồng thời tiêm cho ông bác vài loại thuốc kháng côn trùng.
Trong khi Alisa giúp ông bác điều trị thì Thiên Anh lại đi chuẩn bị súng đạn, đồng thời làm cho ông bác một cái áo giáp bằng da rắn biến dị cấp sáu.
Thế giới hiện tại đã khác xưa rồi, muốn ra bên ngoài đi thăm dò phải chuẩn bị đầy đủ. Sai một li là đi một mạng, mà trò chơi này chỉ có một mạng, mất rồi không thể hồi sinh nên trước khi làm việc cần phải chuẩn bị thật chu đáo.
Thời điểm Thiên Anh đang giúp bác Tấn may áo giáp thì cửa phòng gia công mở ra. Bác Tấn từ bên ngoài đi vào trong này, nhìn thấy Thiên Anh đang cẩn thận làm việc thì ông bác không có quấy rầy, ông ấy chỉ lặng yên đi tới bên cạnh bàn ngồi chờ đợi.
Phải thừa nhận một điều rằng, những người từng trải đều có cách hành xử tương đối giống nhau. Bọn họ trầm tình, ít nói, bọn họ luôn quan sát, luôn lắng nghe nhưng lại rất ít khi hỏi. Có nhiều khi bọn họ chỉ giao tiếp với nhau bằng ánh mắt mà thôi, không cần phải dùng tới lời nói.
Cũng giống như lúc này đây, Thiên Anh sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cho bản thân cùng bác tấn thì đưa toàn bộ tới cho bác Tấn kiểm tra.
Bác Tấn dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua những đồ vật mà Thiên Anh chuẩn bị, sau khi nhìn qua ba lần ông bác mới nhìn về phía Thiên Anh khẽ gật đầu.
Tiếp đó hai người mặc áo giáp vào, đeo lên balo, cầm theo súng. Sau đó cùng nhau đi ra bên ngoài. Khi ra khỏi phòng thì bọn họ đã thấy Alisa, Gia Nghĩa, Thiên Lang cùng bé Thanh đứng đợi ở trước cửa.— QUẢNG CÁO —
Nhìn Thiên Anh cùng bác Tấn, Alisa quan tâm nói:
“Cẩn thận!”
Lời ít ý nhiều, Alisa biết rõ hai người trước mắt mình đều là người thành thục lão luyện, bọn họ biết phải làm gì khi đối diện với nguy hiểm, nên nàng không cần phải nói những lời vô nghĩa khác. Chỉ cần nói tâm ý của nàng là được.
Thiên Anh cùng bác Tấn nghe vậy thì khẽ gật đầu. Sau đó Thiên Lang đi theo bọn họ, còn bé Thanh thì ở nhà. Dù sao chuyến đi lần này chỉ là dò xét, không phải trực diện đương đầu nên không cần bé Thanh đi theo.
“Vù vù…”

“Vù vù…”
Vừa đi ra khỏi căn cứ mọi người liền cảm nhận được cái rét tê tái. Khi đêm xuống gió lớn nổi lên, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ xuống, lúc này nhiệt độ đã hạ xuống âm gần sáu mươi độ.
Nếu không được trang bị đầy đủ, đi ra bên ngoài vào giờ này chẳng mấy mà đông cứng.
“Vèo vèo…”
“Vèo vèo…”
Trong gió tuyết rít gào, Thiên Lang mang theo bác Tấn cùng Thiên Anh chạy tới gần khu vực rừng thông. Màn đêm hạ xuống, nhiều loài thú biến dị săn mồi cũng xuất hiện.
Mặc dù bọn này biến dị qua một hai lần rồi nhưng vẫn ngu như vậy, chưa khôn ra được. Thấy ai cũng tấn công, không biết phân biệt gì cả.
Thiên Lang mang theo Thiên Anh cùng bác Tấn di chuyển trên đường liên tục gặp phải những loài ăn đêm như nhện băng biến dị, cáo tuyết biến dị, cú tuyết biến dị, rắn băng biến dị, dơi lửa biến dị.
Đám kia nhìn thấy ba người Thiên Anh lập tức tấn công, có điều bọn nó chỉ cần lại gần thì chết mất xác. Nếu là trực diện đối mặt với Thiên Lang thì sẽ bị nó trực tiếp xé nát. Còn nếu là tấn công từ phía trên hay hai bên mạn sườn thì bị bác Tấn xử lý.
Bác Tấn có một năng lực gọi là cường hóa binh khí, khẩu súng đồ chơi vào trong tay bác cũng thành vũ khí giết người. Có điều loại cường hóa này có mức độ, cũng như có thời gian nhất định. Với không phải loại vũ khí nào cũng có thể cường hóa.
“Đoàng đoàng…’’
“Đoàng đoàng…”
“Ầm ầm ầm…”— QUẢNG CÁO —
“Ầm ầm ầm…”
Một đàn dơi lửa vài trăm chọc từ bên trên bầu trời lao xuống ý đồ tấn công Thiên Anh cùng bác Tấn, nhưng còn chưa bay tới nơi đã bị bắn hạ toàn bộ.
Khẩu súng shotgun mà Thiên Anh đưa cho bác Tấn, được bác cường hóa thì thay đổi hình dạng, thay đổi luôn cả đặc tính, vốn chỉ bắn mỗi lần hai viên giờ bắn mỗi lần chục viên, đã vậy còn có thể bắn liên thanh.
Nên đàn dơi biến dị còn chưa kịp tấn công đã bị bắn chết toàn bộ. Nhìn những con dơi to như cái mâm giống như cơn mưa rơi xuống mắt tuyết thì Thiên Anh cảm khái:
“Năng lực của bác mạnh thật, giá như cháu cũng có năng lực gì đó thì tốt rồi. Đáng tiếc cháu không có.”
Bác Tấn nghe vậy thì nói:
“Không có năng lực không có gì đáng xấu hổ cả. Người có năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, nếu có năng lực mà lại không chịu đứng ra gánh trách nhiệm thì mới là đáng xấu hổ.”

Thiên Anh nghe vậy thì cười khổ nói:
“Haha. Bác nói để cháu ngại quá. Cháu thì không được giống bác, cháu chỉ biết bo bo giữ mình thôi. Chứ cháu không giống như bác, có thể hết mình vì người khác được.”
Bác Tấn ngồi ở phía sau Thiên Anh, bác ấy vừa hút thuốc vừa nói:
“Haha. Cháu còn trẻ lắm, nhiều cái ở thời điểm hiện tại cháu còn chưa thể nhận ra được đâu. Đừng đánh giá bản thân thấp như vậy. Nếu muốn giúp đời thì trước hết phải lo cho bản thân, lo cho người bên cạnh đã. Bản thân còn chưa lo xong thì có thể giúp được ai.”
Thiên Anh cười nói:
“Từ nhỏ cháu đã không được đi học nên nhiều đạo lý cháu cũng không rõ. Cháu chỉ biết ân đền, oán trả, tiền bạc sòng phẳng, tình ái phân minh mà thôi.”
Bác Tấn phun ra một làn khói thuốc, bác cười nói:
“Như vậy là tốt rồi, đời một thằng đàn ông chỉ cần vậy là được. Không cần thiết phải biết nhiều làm gì. Mà tới nơi rồi, không nên nói chuyện nữa.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, hắn lúc này không nói nữa mà tập trung vào chuyên môn.
— QUẢNG CÁO —
“Vèo vèo…”
“Vèo vèo…”
Thiên Lang di chuyển lên trên một ngọn núi gần khu vực rừng thông, ở từ trên đỉnh núi bọn họ có thể quan sát được hoàn cảnh phía bên dưới.
Khi có thể nhìn bao quát cả khu rừng thì bọn họ không khỏi kinh ngạc. Không biết từ khi nào mà bên trong cánh rừng kia xuất hiện bảy chiếc cổng vòm. Những cổng vòm kia đều hình thành từ anh sáng màu tím, ở giữa cổng vòm có một vòng xoáy nhìn rất quỷ dị.
Từ bên trong những cổng vòm quỷ dị liên tục đi ra những sinh vật hình thù dị hợm. Bọn nó khá lùn, chỉ cao tầm một mét, có làn da màu xanh hoặc màu đỏ. Cơ bắp bọn nó rất phát triển, nhìn vô cùng lực lưỡng.
Gương mặt bọn nó méo mó, hai mắt màu trắng, tai bọn nó hơi dài. Dáng đi bọn nó cũng dị hợm, bọn nó không đi theo kiểu đứng thẳng, mà đi theo kiểu gù lưng.
Đại bộ phần bọn nó đều cầm một cây rìu bằng xương, con nào hoành tráng hơn thì có một cái khiên xương, con nào hoành tráng hơn nữa thì có một bộ giáp xương cùng một con thú cưỡi.
Con thú cưỡi bọn nó có hình dạng giống con nhộng, thân dài hai mét, toàn thân có màu vàng, phần đầu có một bộ phận để phát ra ánh sáng.
Bọn nó tuy nhìn giống nhau nhưng không sống hòa bình với nhau, những con đi ra từ những cổng không gian khác nhau, khi thấy nhau bọn nó sẵn sàng lao vào chém giết.
Thiên Anh thấy cảnh này thì nheo mắt nói:
“Đây chẳng lẽ là sinh vật ngoại lai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.