Chương trước
Chương sau
Khi hai món cổ vật hợp nhất, ánh sáng bùng lên mãnh liệt, ánh sáng chói đến mức mà không cách nào nhìn thẳng vào nó. Nhưng đó là Thiên Anh thôi, còn Alisa đã chuẩn bị từ trước, lúc này cô nàng lấy ra một cặp kính đeo vào rồi chăm chú quan sát.
Thiên Anh mặc dù không biết xảy ra việc gì, nhưng phát hiện vẻ mặt phấn khích của Alisa thì hắn cũng đoán ra được ít nhiều.
Sau tầm năm phút, ánh mắt rực rỡ biến mất. Lúc này Thiên Anh đã có thể quan sát được hình thái khi hai loại bảo vật kết hợp với nhau.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền khiến Thiên Anh kinh ngạc. Hai cổ vật kia kết hợp với nhau vậy mà hình thành nên một con mắt. Quỷ dị ở chỗ con mắt kia giống như hệt mắt thật, đã vậy còn có chân.
Thiên Anh há hốc miệng ra, hắn kinh ngạc tột độ nói:
“Thứ này rốt cuộc là máy móc hay là vật sống vậy?”
Alisa ngồi ở bên cạnh nói:
“Thứ này đích thị là máy móc nhưng được chế tác tinh vi đến mức nhìn giống hệt như cơ quan tự nhiên của con người. Để mình thử kiểm tra xem thứ này có công năng gì.”
Thiên Anh nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Tiếp đó hắn ngồi ở bên cạnh nhìn xem Alisa làm việc. Nếu là việc khác Thiên Anh còn có thể giúp được, nhưng việc này thì hắn chịu chết. Hắn nhìn vào đống máy móc cùng các hình ảnh, con số chạy loạn trên màn hình đã thấy đau đầu rồi.
Tầm mười phút sau, Alisa kinh ngạc nói với Thiên Anh:
“Thứ này bên trong lại tích hợp một trí tuệ nhân tạo, so với các trí tuệ nhân tạo hiện tại thì nó vượt xa. Ở trong này có các loại máy móc với kích thước nano, thật không hiểu làm sao người ta lại có thể chế tác ra các loại máy móc công nghệ cao thế này.”
Thiên Anh ngồi ở bên nghe vậy thì không biết nói gì cả. Cái hắn quan tâm là chức năng của cái máy này, chứ không phải cấu tạo của nó. Thiên Anh cần sức mạnh để vượt qua khu vực tự nhiên đến một nơi an toàn hơn, nên hắn chỉ quan tâm thứ này có tác dụng gì mà thôi.
Thời gian tiếp tục qua đi, đến gần tối thì Alisa vẫn tiếp tục nghiên cứu. Thiên Anh thấy vậy thì không làm phiền cô nàng nữa, mà đứng dậy đi nấu cơm.
Alisa nghiên cứu không thấy đói chứ hắn thì thấy rất đói. Cơm nước vẫn giống như mọi khi, bữa cơm cũng chẳng có gì nhiều. Thịt thú biến dị rang mặn, tim luộc, canh xương với khoai tây cùng cà chua.
Sau khi nấu nướng đâu vào đây thì Thiên Anh đi ra ngoài gọi điện cho Thanh cùng Ngáo.
“Hai đứa đang ở đâu rồi? Tối rồi không về à?”
Thiên Lang ở đầu bên kia nghe vậy thì nói:— QUẢNG CÁO —
“Đang ở bên dưới tầng hầm của khu biệt thự Phú Mỹ chủ nhân, ở dưới này có rất nhiều ‘biến dị nhân’, Ngáo cùng Thanh đang ở dưới này ăn bữa tối, chủ nhân ở nhà ăn cơm trước đi, không phải lo đâu.”
Thanh ở bên kia cũng nói:
“Bé cùng với Ngáo dưới này an toàn lắm, không cần phải lo lắng đâu, ăn nó xong bé về nhà liền.”
Thiên Anh biết hai đứa bọn nó đã khác xưa rồi, hiện tại cả hai đều là thú biến dị cấp bốn, đã vậy còn thức tỉnh ba năng lực siêu phàm. Bọn nó không còn là những con thú nhỏ bé dễ bị tổn thương cần hắn phải bảo vệ nữa. Hiện tại chỉ có người khác khiếp sợ bọn nó chứ bọn nó không ngán ai cả.

Mỉm cười, Thiên Anh ôn hòa nói:
“Ừm. Vậy hai đứa tiếp tục ăn đi. Ăn xong nhớ về nhà, đừng ở ngoài ban đêm.”
Thanh cùng Thiên Lang nghe vậy thì lập tức đáp ứng. Tiếp đó ba người lại nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa. Thiên Lang lúc này vừa ăn thịt vừa kể cho Thiên Anh nghe về tình hình ở bên ngoài.
Hiện tại ở bên ngoài trời đã ấm dần, nhiệt độ chỉ còn âm khoảng hai mươi độ nên đám biến dị thú, biến dị nhân, cùng các sinh vật biến dị khác bắt đầu hoạt động mạnh trở lại.
Trong số bọn kia có những con đã biến dị đến cấp bốn, có điều đa phần những con khác vẫn là biến dị cấp một mà thôi. Rất hiếm có biến dị cấp cao. Trong số biến dị cấp cao chia làm hai loại, một loại tinh khôn, một loại ngu đần. Theo Thiên Lang suy đoán mấy con ngu đần là lũ đã biến dị thất bại. Mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng tàn sát.
Bên cạnh lũ biến dị thú trên mặt đất thì bọn ở bên dưới lòng đất cùng trên bầu trời cũng hoạt động mạnh trở lại. Có những con quái vật trên trời đạt tới cấp năm. Nhưng không phải cứ cấp năm là mạnh, bởi vì cấp năm cũng phân ra nhiều loại, loại phổ thông, hiếm, tinh anh, bí ẩn. Hôm nay Thiên Lang đụng phải một con chim ưng cấp năm, con kia tính bắt Thanh nhưng bị nó cắn chết.
Thiên Anh sau khi nghe xong những gì mà Thiên Lang trải qua trong ngày thì khích lệ nó vài câu. Đồng thời không quên căn dặn nó về nhà sớm.
Sau khi đã dặn dò xong thì hắn ngắt liên lạc. Cùng thời điểm này Alisa cũng từ trong phòng nghiên cứu đi ra. Cô nàng kia ngày trước ăn mặc rất kín đáo, lúc nào cũng quần áo dài. Nhưng thời gian gần đây không biết sao đổi nết, ăn mặc toàn đồ ở nhà, vừa mỏng lại còn ngắn nữa.
Cũng không phải Thiên Anh cố tình nhìn lén đâu, nhưng đôi khi nó cứ đập vào mắt. Nhất là khi Alisa vươn vai hay cúi xuống thì hắn thấy nguyên bộ ngực của cô nàng.
Nhìn Alisa đang vươn người, Thiên Anh hỏi:
“Không phải con gái lúc ở nhà đều mặc đồ dài sao? Như thế nào mà Lam ăn mặc kiểu kỳ cục vậy?”
Thấy cái tên ngốc kia dám nói mình ăn mặc kỳ cục thì Alisa liếc mắt, ném cho hắn một cái ánh nhìn xem thường, cô nàng nói:
— QUẢNG CÁO —
“Ông đã không biết gì còn nói, con gái khi ở nhà ai ăn mặc quần áo dài làm gì cho phiền, ăn mặc như vậy chỉ khi ra ngoài thôi, còn ở nhà ăn mặc thế này cho thoải mái.”
Thiên Anh giết người thì nhanh nhạy riêng mấy vấn đề này hắn khá chậm tiêu, nhìn Alisa hắn hỏi:
“Nhưng hồi trước thấy bà hay mặc đồ dài ở nhà lắm mà, sao giờ lại đổi? Thấy hồi trước bà mặc đồ dài đẹp hơn nhiều.”
Alisa thừa biết trong bụng tên này đang nghĩ cái gì, nên lúc này nàng trêu hắn:
“Trước kia đâu dám không mặc đồ dài, sợ ông ngứa mắt lại bắn cho một phát có phải chết oan rồi không. Bây giờ thì khác rồi, hừ hừ, mà tôi mặc thế này ông có ý kiến gì à?”
Thiên Anh có chút yếu thế nói:
“Không có, bà thích mặc sao là quyền của bà thôi.”

Alisa nghe được lời này đồng thời còn nhìn thấy bộ dạng nhún nhường của tên ngốc kia thì vui muốn xỉu, cái tên ngốc kia nhiều lúc cũng dễ thương quá trời. Thế mà ngày xưa nàng lại bị hắn ăn hiếp, nghĩ lại thì cảm thấy không thể tin được.
Ngồi vào bàn ăn, Alisa cười nói:
“Từ ngày có ông tốt ghê, không phải nấu ăn nữa. Mà Thanh với Thiên Lang đâu rồi ông, hai đứa bọn nó không về ăn cơm à?”
Thiên Anh ngồi vào bàn ăn, hắn lấy cơm cho hai người, đồng thời từ tốn nói:
“Bọn nó đi chơi rồi tối mới về. Mà chiều nay có nghiên cứu được gì không? Biết thứ kia có tác dụng gì chưa?”
Nói đến vấn đề thứ kia, Alisa trở nên nghiêm túc hẳn, cô nàng nói:
“Biết rồi, thứ kia khả năng cao có thể khiến cho người ta đạt được một năng lực nào đó liên quan đến mắt. Tui cũng không dám chắc chắn mười phần nhưng có đến chín phần nắm chắc. Có điều muốn sử dụng thứ kia cần phải loại bỏ một bên mắt của bản thân, sau đó cấy thứ kia vào.”
Thiên Anh nghe vậy thì ngẩng đầu lên Alisa hỏi:
“Trong quá trình cấy ghép tồn tại nguy hiểm à?”
Alisa gật đầu nói:— QUẢNG CÁO —
“Đương nhiên là sẽ tồn tại nguy hiểm rồi. Nhưng cái đáng sợ hơn là nếu phẫu thuật không thành công thì vĩnh viễn mù lòa một bên mắt, đang bình thường mà mất một mắt cái này không phải đã kích bình thường. Với tui còn không biết cổ vật kia có hoạt động một cách bình thường hay không nữa.”
Nhìn lên Thiên Anh, Alisa hỏi:
“Không phải ông muốn dùng thứ kia đó chứ?”
Thiên Anh hỏi lại:
“Không được sao?”
Alisa hơi cúi đầu nói:
“Được thì được thôi, nhưng tui hơi lo. Lỡ như không thành công thì phải làm sao?”
Thiên Anh thản nhiên cười nói:
“Thì mất một con mắt, có gì đâu.”
Alisa nghe vậy thì lườm Thiên Anh, Thiên Anh thấy thế thì cười, hắn nói:
“Tôi nói thật mà, ngày trước vì để tăng sức mạnh tôi còn dám đánh cược cả mạng chứ nói gì có một con mắt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.