Vốn Thiên Anh định đè Alisa xuống để đỡ cho cô nàng, nhưng không biết làm sao đến cuối lại là cô nàng kia đỡ cho hắn. “Rầm rầm… Rầm rầm…” “Rầm rầm… Rầm rầm…” Từng tảng bê tông ở trên trần rơi xuống, dù có muốn tránh cũng không thể tránh đi đâu được, chạy qua chạy lại tránh né còn không bằng nằm yên một chỗ. Nằm ở phía trên Thiên Anh, Alisa vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn. Hai người nằm sát nhau, cô nàng dùng ánh mắt trong veo nhìn hắn, thấy Thiên Anh đang lo lắng thì nàng miễn cưỡng cười nói: “Nằm yên đi, để mình chắn cho, mình bị thương ở chân phải rồi lát nữa trở thành vật cản, hai ta còn sống hay không đều dựa vào cậu hết đấy…’” “Rầm!” Nguyên một tấm bê tông rộng hàng chục chục mét vuông rơi thẳng xuống đè lên trên người Alisa, do cú va đập quá mạnh cô nàng chịu không được nên trực tiếp ngất đi, nằm gục trên người Thiên Anh. Vào thời điểm này Thiên Anh lại rất bình tĩnh, hắn không có la hoảng lên, hay làm ra những hành động ngu ngốc, hắn lúc này chỉ dùng tay ôm lấy đầu của Alisa. Chỉ cần đầu không bị làm sao thì không thành vấn đề, rời khỏi đây liền có thể sống. “Két!” Trong khói bụi mù mịt do vụ sập trần nhà gây ra, một tiếng kêu bén nhọn vang lên, thanh âm kia giống như kim đâm vào trong màng tai khiến cho người nghe đau đớn vô cùng. Thiên Anh cố gắng khống chế nỗi đau, hắn lúc này nhìn về phía thanh âm phát ra, trong khói bụi hắn nhìn thấy một con quái vật nhiều chân xuất hiện. Con quái vật kia có phần dưới là nhện, phần trên lại có dạng giống người thằn lằn. Tam cái chân cùng hai tay, kết hợp với một cái đầu dị hợm, nhìn nó rất quái dị. Nhưng chính sự quái dị đó kết hợp cùng với khí tức mà trên người nó tràn ra lại tạo nên một lại trấn nhiếp ghê gớm. Dù là Thiên Anh sau khi nhìn thấy nó cũng cảm thấy sợ hãi. Có điều nổi sợ kia không tồn tại được lâu, Thiên Anh rất nhanh đã đè xuống được nỗi sợ. Nhìn thấy trận sụp đổ đã dừng lại, Thiê Anh lợi dụng bụi mù đang bao phủ nơi này mà di chuyển Alisa đến một nơi khác cao hơn, tránh để cho cô nàng bị chết ngạt ở trong nước. Do trần nhà phía trên sập xuống, toàn bộ các bình chứa dung dịch phía bên dưới đều đã bị phá hủy, nước ở bên trong căn phòng nhanh chóng dâng lên, đợi khi toàn bộ nước từ trong cách bình chứa chảy ra hết thì có khi ngập tới cả mét. Vì vậy cần phải di chuyển Alisa đến nơi cao hơn. — QUẢNG CÁO — Trong quá trình di chuyển Alisa đi chỗ khác, Thiên Anh cực kỳ cẩn thận, không dám làm ra động tĩnh quá lớn. Hắn sợ nếu tạo ra động tĩnh lớn thì hắn sẽ biến thành bữa ăn cho nhận chúa. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy cùng khói bụi mù mịt, nhện chúa đứng giữa căn phòng dùng ánh mắt sắc bén của bản thân quan sát khắp nơi xung quanh. “Ken két…” Ánh mắt nó đột nhiên rực sáng, hai hàm răng nghiến chặt phát ra thanh âm ‘ken két’, tiếp đó nó như mũi tên phóng về một phương hướng. Mục tiêu của nó lúc này chính là Thiên Lang. Thiên Lang hình thể quá mức to lớn, mặc dù nó đang cố gắng ẩn nấp nhưng không tài nào tránh né khỏi cặp mắt tài tình của con nhện chúa.
“Rầm rầm… Rầm rầm…” “Xoảng xoảng…” Con nhện chúa hình thể to lớn, nó cao ít nhất cũng phải bốn mét, chiều dài thân gần tám mét, phần thân dưới của nó như làm từ kim loại đen, phần thân trên thì có lông, khắp người nó đều mọc ra các gai xương xanh biếc, mỗi cái dài mấy chục phân. Với cái hình thể như vậy, khi nó di chuyển không khác gì một chiếc xe tăng đang tiến nhanh về trước trước, gặp cái gì phá hủy cái đó. Mấy bức tường kim loại cùng các bể kính chứa dung dịch bị nó đụng phải một cái thì vỡ tan tành. Thiên Lang thấy bản thân đã bị bại lỗ, lúc này không thèm trốn nữa, nó cũng không chạy mà tiến lên nghênh chiến. “Gừ!” Nó gầm lên một tiếng sau đó xông về phía con nhện chúa cắn tới. Nhưng mà vào thời điểm này con nhện chúa đột nhiên dừng lại, sau đó há mồm phóng ra một quả cầu lửa. Tốc độ ngưng tụ, cùng tốc độ bay của quả cầu lửa quá nhanh, Thiên Lang né không kịp nên dính cả quả cầu lửa vào người. “Uỳnh!” “Phừng!” Quả cầu lửa nổ tung, một cây nấm lửa hình thành, sóng nhiệt khủng khiếp khuếch tán ra xung quanh khiến cho nước ở phía bên dưới nhanh chóng bốc hơi. Thiên Lang bị dính phải quả cầu lửa thì cả người lập tức bốc cháy dữ đội, bộ lông rậm rạp trên người nó lúc trước là thứ dùng để giữ ấm, nhưng lúc này lại biến thành chất dẫn lửa.— QUẢNG CÁO — “Xèo xèo xèo…” “Xèo xèo xèo…” Có điều Thiên Lang rất thông minh, nó lúc này đầm mình vào trong nước, xù lông lên để nước thấm vào bên trong, như thế này vừa có thể dập lửa lại vừa có thể kháng hỏa cầu. “Phanh!” Ngay vào thời điểm này, một tiếng súng vang lên. Thanh âm vừa vang lên thì mắt phải của con nhện chúa liền bị bắn nát. Nhưng kinh dị ở chỗ, nó bị trúng nguyên một viên đạn to hơn ngón tay cái vào mắt phải mà đầu không nổ tung, kinh hơn là viên đạn còn không thể bắn xuyên qua đầu nó, nhưng đáng sợ nhất là ở trong viên đạn kia có ẩn chứa chất độc của Thiên Thanh, vậy mà nó không hề hấn gì cả. “Két!” Bị bắn nát một con mắt, con nhện chúa trở nên điên cuồng, nó há miệng phóng về phía Thiên Anh liên tiếp bảy tám quả cầu lửa. “Uỳnh uỳnh…” “Uỳnh uỳnh…” “Phừng phừng…”
“Phừng phừng…” Khoảng cách giữa Thiên Anh cùng con nhện chúa rất xa, nên khi nó phóng hỏa cầu Thiên Anh liền chạy qua chỗ khác. Có điều hỏa cầu di chuyển rất vi diệu, không hiểu thế nào mà nó lại chặn được đường đi của Thiên Anh. Cứ giống như nó bị ai điều khiển vậy, có thể làm thay đổi quỹ tích ban đầu sau khi phóng ra. Chỉ một thoáng toàn bộ khu vực phía Tây đã biến thành biển lửa, nước ở phía bên dưới nhanh chóng bốc hơi toàn bộ. Có điều nơi này khép kín, nước bốc hơi ngưng đọng phía trên, sau đó lại rơi lại xuống phía dưới này. Nhưng dù là vậy thì cái nóng khủng khiếp vẫn để cho Thiên Anh lo lắng. Cứ cháy thế này, chẳng mấy chốc mà hết oxi. Khi hết oxi rồi thì không biết con nhện kia có chết không, chứ hắn cùng đồng bạn chắc chắn là chết. “Uỳnh!” “Uỳnh!” “Uỳnh!” Những quả cầu lửa tiếp tục được con nhện chúa phóng ra, Thiên Lang muốn tiếp cận con nhện kia nhưng liên tục bị nó bức ép cho phải lùi về phía sau. — QUẢNG CÁO — Tuy Thiên Lang không thể tiếp cận được con nhện chúa, nhưng lại tạo điều kiện cho Thiên Anh. Không bị con nhện kia tấn công, hắn lúc này có cơ hội thở dốc cùng phản kích. “Bì bõm…” “Bì bõm…” Thiên Anh mang theo cái thân thể đau nhức lội tới một khu vực đang có khói đen bao phủ. Nhưng đúng vào thời điểm Thiên Anh định xử lý con nhện chúa thì một thanh âm máy móc vang lên. “Reng reng…” “Reng reng…” “Cảnh báo! Cảnh báo! Trụ sở sẽ bị phá hủy sau 10 phút. Yêu cầu lập tức di tản.” “Cảnh báo! Cảnh báo! Trụ sở sẽ bị phá hủy sau 10 phút. Yêu cầu lập tức di tản.” “Cảnh báo! Cảnh báo! Trụ sở sẽ bị phá hủy sau 10 phút. Yêu cầu lập tức di tản.” Nghe được thanh âm này thì Thiên Anh không khỏi lo sợ, hắn không hiểu làm sao mà căn cứ nghiên cứu bên dưới này lại bước vào chế độ tự hủy. Tuy không biết làm sao căn cứ dưới này lại bước vào chế độ tự hủy, nhưng hắn biết nếu không sớm ra khỏi đây thì năm sau là giỗ đầu của hắn rồi. Có điều trước khi đi ra ngoài thì hắn phải xử lý được con nhện chúa này đã, bằng không dù có muốn đi cũng đi không được. Thiên Anh nghiến răng nói: “Khỉ thật!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]