Chương trước
Chương sau
Trong khoảng thời gian mà Thiên Anh nói chuyện cùng với Lisa, thì Thiên Lang cùng Thiên Thanh đang có sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Tốc độ phát triển các loại cơ bắp trong thân thể của bọn nó đều đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà càng về sau thì những sợi cơ đỏ ở bên trong cơ thể của cả Thiên Thanh cùng Thiên Lang đều phát triển nhanh hơn sợi cơ trắng.
Các cơ bền có màu đỏ mang lại hiệu quả hơn trong việc sử dụng oxy để làm nguyên liệu hoạt động (ATP) liên tục. Sợi cơ này có khả năng co và duỗi cơ trong 1 thời gian kéo dài, hoạt động bền bỉ hơn.
Về phần sợi cơ nhanh khỏe (sợi màu trắng) không sử dụng oxy làm nhiên liệu để hoạt động. Sợi cơ trắng hoạt động trong điều kiện yếm khí (không có oxy) và hoạt động hiệu quả trong thời gian ngắn với lực nhanh và mạnh và cũng nhanh mỏi hơn.
Sợi màu trắng còn phân làm hai loại khác là sợi cơ IIA, đây là sợi cơ trung gian giữa loại I và loại II, sợi cơ này sử dụng đồng thời hai quá trình ưa khí và yếm khí để tạo năng lượng hoạt động. Đặc điểm sợi cơ này có màu xám và đại diện cho cả sức chịu đựng lẫn sức mạnh.
Sợi cơ IIB, đây là sợi cơ điển hình cho sức mạnh và tốc độ, sử dụng quá trình yếm khí để tạo ra năng lượng hoạt động. Sợi cơ này đặc điểm có màu trắng và đại diện cho sức mạnh.
Ngoài phát triển về mặt cơ bắp thì bọn nó còn phát triển mạnh về mặt xương cốt. Khung xương của bọn nó phát triển lên đến một cái trình độ mà Lam Linh khó mà hình dung được, cơ hồ là gấp đôi lúc trước.
Nhưng mà để cho Lam Linh có điều khó hiểu là những xương cốt này lại có tính đàn hồi cực tốt, dù gập lại một góc chín mươi độ họa may có thể gãy.
Ngay vào lúc Lam Linh chăm chú quan sát sự biến đổi bên trong cơ thể của Thiên Thanh cùng Thiên Lang thì hai tên kia đột ngột tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì cả Thiên Thanh cùng Thiên Lang đồng thời ngáp dài một cái.
“Ngao!”
Thiên Anh đang làm việc cũng bị tiếng ngáp này làm cho giật mình, có điều hắn chỉ là thoáng giật mình một cái, sau đó liền phản ứng lại, hắn lúc này nhanh chóng đi tới bên cạnh hai người bạn chí thân của mình hỏi thăm.
“Hai đứa tụi mày làm tao lo muốn chết, bọn mày không sao chứ?”— QUẢNG CÁO —
Thiên Lang lúc này lại ngáp thêm mấy cái nữa, vừa ngáp nó vừa nói:
“Cảm thấy đói chết đi được.”

Thiên Thanh lúc này cũng nói:
“Em cũng đói nữa.”
“Bùm!”
Thiên Thanh vừa mới dứt lời thì đột nhiên cái máy theo dõi của bọn nó nổ tung, tiếng nổ lớn bất ngờ khiến cho Thiên Anh giật mình, thực ra không chỉ hắn giật mình mà mọi người đều thế.
Lam Linh vì quá bất ngờ nên đã ngã ngửa ra phía sau. Lúc này cô nàng đang ôm đầu nằm co trên mặt đất kêu rên. Thiên Anh thấy cảnh này thì vội lại đỡ lấy Lam Linh, hắn đỡ cô nàng ngồi lên sofa đồng thời quan tâm hỏi:
“Có làm sao không?”
Lam Linh mếu máo nói:
“Đau đầu muốn chết luôn. Ui, cái đầu của tôi.”
Thiên Anh thấy vậy thì vừa thương vừa buồn cười, hắn lúc này an ủi nói:
“Thôi không sao, đau chút liền khỏi thôi. Mà sao cái máy đột nhiên nổ thế, cô nghịch cái gì à.”— QUẢNG CÁO —
Do đang đau nên Lam Linh sau khi nghe Thiên Anh đổ oan cho mình làm hư cái máy thì rất tức giận, cô nàng lúc này cắn hắn một cái, sau đó còn đấm hắn vài đấm, rồi mới nói:
“Người ta đau chết còn chọc nữa. Cái máy tự dưng nó nổ chứ tôi biết gì đâu. Ui, vỡ sọ rồi.”
Thiên Anh thực sự không biết nên nói thế nào, chỉ bị đập đầu xuống sàn tí thôi mà đã than trời rồi, nếu như thực sự bị đạn bắn trúng thân thể thì không biết cô nàng này sẽ còn kêu đến mức nào nữa.
“Có chọc ghẹo gì đâu, chỉ là hỏi thế thôi mà, nếu cảm thấy đau thì để tôi đánh ngất cô đi là được. Ngất rồi sẽ không thấy đau nữa.”

Vừa nói Thiên Anh vừa chặt nhẹ vào gáy của Lam Linh, ngay lập tức cô nàng kia liền ngất đi, Thiên Anh lúc này đặt cô nàng nằm trên ghế sofa sau đó đứng dậy đi dọn dẹp đống máy móc đang bày ra nơi này.
Thiên Lang nhìn Lam Linh có phần không vừa mắt, nó bất mãn nói:
“Cô ta nghĩ rằng bản thân là ai chứ, tự tiện nghiên nghiên cứu cứu.”
Thiên Anh cũng biết Thiên Lang có ác cảm với Lam Linh, nghe nó nói vậy thì cười:
“Không phải nàng ta tùy tiện, là lúc trước mày cùng Thanh hôn mê khiến tao lo quá nên mới phải nhờ đến cô ấy nhìn xem bọn mày thế nào, đừng có hở chút là nghĩ xấu cho người khác như vậy.”
Nghe được Thiên Anh nói thế thì Thiên Lang liền lật mặt, nó lúc này nịnh nọt nói:
“Vẫn là chủ nhân thương Ngáo nhất mà, đúng là không có ai đối tốt với Ngáo như chủ nhân cả.”
— QUẢNG CÁO —
Thiên Anh nghe vậy thì cũng chỉ biết cười, hắn vỗ nhẹ đầu Thiên Lang mấy cái sau đó nói:
“Chỉ biết nịnh.”
Thiên Lang nghe vậy thì cười tít mắt, vẫy vẫy đuôi.
Thiên Anh sau khi dọn xong đống máy móc bị hư thì ôm Lam Linh quay trở về phòng ngủ, dù sao cô nàng đang còn ốm, nằm ngủ ở phòng khách có khi lại ốm thêm thì tội nghiệp.
Sau khi đưa Lam Linh trở về phòng nghỉ ngơi thì Thiên Anh lại quay lại công việc. Lúc này hội trưởng Lisa của hắn vừa bán cho hắn tài liệu chi tiết về thành phố Nội Hà.
Hắn lúc này đang nghiên cứu mấy khu quân sự, cùng những nơi có thể chọn làm nơi trú ẩn an toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.