Edit: Trang Nguyễn
Bên hồ đều không có người nào ở lại, anh không nhìn thấy nhà dân nào ở gần đây cả.
"Người không ở được đâu! Cậu đừng thấy bây giờ hồ này yên tĩnh, đó là còn chưa đến thời điểm ầm ĩ! Đợi đến buổi tối, con vật trong hồ sẽ đi ra ngoài, ca hát! Dụ dỗ con người đi về phía hồ, người đó sẽ chết!"
"Hồ đó ngàn vạn lần không được đi vào đó, trong đó có cá sẽ cắn người!"
Du Hành định ở lại một đêm xem tình huống, vừa lúc bây giờ đã xế chiều.
Vốn muốn tìm hộ gia đình gần đây ở nhờ trong nhà họ một đêm, nhưng không nghĩ đến vậy mà tìm không ra một nhà có chỗ trống... ngay cả phòng khách đều chật cứng người. Thế mới biết, thì ra những người bên ngoài hồ kia đều dời vào đây, đều là vào nhà người ta gần đây ở không đấy.
Sau đó bọn hắn tìm được một hành lang trống không, chính là hành lang trống không này, còn phải giao nộp ít đồ ăn cho hộ gia đình tầng trệt làm tiền thuê nữa đấy.
"Nơi này cũng quá đen tối rồi, còn thu tô như vậy nữa chứ."
Thế nhưng thực tế cho dù là hành lang, cũng có rất nhiều người ở.
Cùng những người kia trò chuyện mới biết, thì ra đều là cư dân gần đâu, chỉ có đều nhà chính mình cũng không thể ở.
Từ Ngọc Mạn ngạc nhiên nói: "Thế nhưng tôi thấy nhà cửa bên cạnh hồ cũng còn tốt lắm kia lắm, rốt cuộc là thứ gì đáng sợ đến như vậy?"
Sợ hãi đến tình nguyện đến nơi đây ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/456470/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.